NỤ HÔN ĐẦU TIÊN – TRẦN THOẠI NGUYÊN
NỤ HÔN ĐẦU TIÊN Em băng qua mùa màng, xuyên qua tuyết lạnh Từ núi rừng xanh xa em về bên hiên Cùng gió sương ngàn từng môi xinh bung cánh Anh cúi đầu, hôn em, nụ hôn đầu tiên… Ôi một sáng mai xuân dòng hương tinh khiết Hương ngọt ngào trời đất rúng … Tiếp tục đọc
Thơ Trần Thoại Nguyen
CON NGỒI BÊN MẸ MÀ MẸ ĐÃ HÔN MÊ SÂU! Những trận bão dữ đã đi qua Dấu vết tang thương vẫn chưa xóa nhòa. Con người hằng sống và mơ mộng Mặt đất lại đâm chồi cây lại cho hoa. Tôi về Quảng Ngãi sau mùa bão dữ Mẹ tôi nằm bệnh viện giữa … Tiếp tục đọc
TANG THƯƠNG EO RUỘT MIỀN TRUNG
TANG THƯƠNG EO RUỘT MIỀN TRUNG Thương quá đỗi đất “địa linh nhân kiệt” Quảng Bình, Quảng Trị hứng chịu tai ương! Lũ chồng lũ, bão chồng bão khốc liệt Cảnh quá tang thương eo ruột miền Trung! Nước lũ mênh mông trắng trời, ngập mái Nhà trôi, người chết theo lũ cuồn trôi Ôi! … Tiếp tục đọc
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN ĐÊM CÔ ĐƠN Đêm buồn một mình anh Thức cùng vì sao xanh Nghe hồn chìm quên lãng Quên em. Quên thị thành Đốt thuốc thắp đêm sáng Đời le lói niềm vui Côn trùng tỉ tê tận Dương gian khúc ngậm ngùi. Anh, một mình anh thôi Đêm mênh mông … Tiếp tục đọc
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN THI SĨ VÀ MỘNG ĐỜI HUYỀN ẢO
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN THI SĨ VÀ MỘNG ĐỜI HUYỀN ẢO Có chàng Thi Sĩ mê hoa Một mai chết đi thành mộng Dòng đời thành suối thi ca Hồn chàng là hoa Sự Sống. Nầy đóa hồng nhung lung linh Nầy đóa quỳnh hương bung cánh Người đời sao quá vô tình Mãi mê … Tiếp tục đọc
ÔI VĂN CHƯƠNG NGHIỆP MỆNH TRANG ĐỜI MANG VIÊN LONG – TRẦN THOẠI NGUYÊN
ÔI VĂN CHƯƠNG NGHIỆP MỆNH TRANG ĐỜI MANG VIÊN LONG MỚI SỚM MAI MỜI TRÀ MỈM CƯỜI TRƯỚC HIÊN HOA ĐẦU GIỜ CHIỀU VĨNH BIỆT BAY VỀ CÕI MỘNG XA! MANG VIÊN LONG AI ĐỌA LÀM THẦY GIÁO THÁO GIÀY NGỒI LÀM THỢ CHÌA KHÓA NUÔI ĐỜI VĂN ĐÓI GẦY BỞI BIẾN CỐ LỊCH SỬ … Tiếp tục đọc
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN HUẾ THUỞ ẤY
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN HUẾ THUỞ ẤY Huế thuở ấy anh hiền và nhát quá Đi bên em chẳng nói được câu gì! Duới cầu Trường Tiền dòng nước lặng lẽ trôi đi Em e ấp nón bài thơ quai tím Mái tóc em dài bay bay tà áo tím Gió ngọt ngào hương đắm … Tiếp tục đọc
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN BÓNG MẸ TRỜI QUÊ
THƠ TRẦN THOẠI NGUYÊN BÓNG MẸ TRỜI QUÊ Đưa mẹ về mưa nắng buồn theo Bóng mẹ chiều nghiêng xa xứ nghèo Ôi! Mẹ tôi một đời lận đận Tháng năm dài tay mẹ khẳng khiu! Như dòng sông bàng bạc trăng quê Như đồng xanh ru mộng hàng tre Như cánh cò chiều hôm … Tiếp tục đọc
THƯA MẸ, CON LÀM SAO QUÊN!
THƯA MẸ, CON LÀM SAO QUÊN! Ngày xửa xưa con còn tấm bé Cha biệt phương trời rừng núi xa. Con lớn lên trong tình yêu của mẹ Gian khổ tảo tần bao xót xa! Con làm sao quên mùa đông băng giá Thân mẹ gầy run trong áo tơi. Đồng gần đồng xa đời … Tiếp tục đọc
NHÀ THƠ NGUYỄN DƯƠNG QUANG ĐÀ LẠT ĐÃ ĐI XA, VĨNH BIỆT CHÚNG TA! TRẦN THOẠI NGUYÊN
NHÀ THƠ NGUYỄN DƯƠNG QUANG ĐÀ LẠT ĐÃ ĐI XA, VĨNH BIỆT CHÚNG TA! (Lễ An táng lúc 8h30 ngày 03/5/2020 nhằm ngày 11/4 Canh Tý tại Nghĩa trang Đồi Du Sinh Đà Lạt) *** KHÓC NGUYỄN DƯƠNG QUANG! Nguyễn Dương Quang! Nguyễn Dương Quang! Hôm nao … Tiếp tục đọc