NHỚ RỪNG – Thơ THẾ LỮ

(Lời con hổ ở vườn Bách thú)Tặng Nguyễn Tường Tam Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.Chịu ngang bầy cùng bọn … Tiếp tục đọc

GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG – THẾ LỮ

GIÂY PHÚT CHẠNH LÒNG Thi sĩ THẾ LỮ (Tặng tác giả “Đoạn tuyệt”) Anh đi đường anh, tôi đường tôi Tình nghĩa đôi ta có thế thôi Đã quyết không mong sum họp mãi Bận lòng chi nữa lúc chia phôi. Non nước đang chờ gót lãng du Đâu đây vẳng tiếng hát chinh phu … Tiếp tục đọc

Thoa – Thế Lữ

Thoa Thế Lữ Thoa được chừng bốn tuổi thì cả nhà không còn hy vọng gì nữa. Cái buồn khổ cũng không cay độc lắm, vì họ đã dự biết từ lâu. Tuy trước đó, cha mẹ Thoa vẫn thường tự nhủ: “Con bé chậm nói cũng nên”, nhưng trong tiếng thở dài rõ ràng … Tiếp tục đọc

Đêm Trăng – Thế Lữ

Đường quanh co ở giữa hai bên rừng núi phần nhiều là hẹp và xấu lắm; chúng tôi phải cho ngựa dẫn hàng một tiến lên. ở Pa Khá, chỗ nghỉ sau cùng tới đây, từ 12 giờ trưa đến bây giờ gần 6 giờ chiều, mà chỉ đi được chừng ba mươi cây số. … Tiếp tục đọc

Một Người Lạ – Truyện của Thế Lữ

Chiếc ôtô hàng chạy Đồ Sơn – Hải Phòng vừa đỗ ở bến Xăm thì người ngồi bên trái tôi ghé tai tôi khẽ nói: – Người ngồi trước mặt chúng ta là người hội kín đấy. Tôi ngạc nhiên hỏi: – Thực không? – Thực, chính hắn là một người hội kín… – Sao … Tiếp tục đọc

Ông Phán Nghiện – Truyện của Thế Lữ

Ông ta là người Nam Kỳ, nhưng từ khi về hưu trí vẫn không rời bỏ cái nhà lá mua được ở trên con đường đi về huyện Vũ Tiên. Nhà này đứng trơ trọi trên một vườn mía không ai trông nom và ngoảnh mặt ra một cái đầm con chật ních những bèo … Tiếp tục đọc

Một Người Hiếm Có – Thế Lữ

Một Người Hiếm Có _ Thế Lữ Anh ta là một người học trò rất lười, nhưng rất thông minh. Ngồi trong lớp, một phần tư trí nghĩ để vào lời giảng của thầy còn ba phần tư thì mơ tưởng. Giờ tập đọc, mọi người cắm cúi vào sách vở thì anh cắm cúi … Tiếp tục đọc

VÀNG VÀ MÁU – Thế Lữ

  VÀNG VÀ MÁU Kể từ châu Kao Lâm ở phía đông và miền bản Slay ở phía tây mà đến, từ mạn bản Pắc đi xuống, và từ bản Hạ trở lên, cách non mười dặm chung quanh chỉ có quả núi đá Văn Dú là cao lớn nhất.Sừng sững giữa trời, bao quát … Tiếp tục đọc

Ông Phán Nghiện – Truyện Thế Lữ

Ông ta là người Nam Kỳ, nhưng từ khi về hưu trí vẫn không rời bỏ cái nhà lá mua được ở trên con đường đi về huyện Vũ Tiên.Nhà này đứng trơ trọi trên một vườn mía không ai trông nom và ngoảnh mặt ra một cái đầm con chật ních những bèo Nhật … Tiếp tục đọc

Thoa – Truyện ngắn của Thế Lữ

Thoa Thế Lữ Thoa được chừng bốn tuổi thì cả nhà không còn hy vọng gì nữa. Cái buồn khổ cũng không cay độc lắm, vì họ đã dự biết từ lâu. Tuy trước đó, cha mẹ Thoa vẫn thường tự nhủ: “Con bé chậm nói cũng nên”, nhưng trong tiếng thở dài rõ ràng … Tiếp tục đọc