NỤ CƯỜI CỦA TĂNG NGỌC HIẾU (1) – Phạm Đức Nhìì
NỤ CƯỜI CỦA TĂNG NGỌC HIẾU (1) Lúc mới đến Trại Trừng Giới A20 tôi với anh Tăng Ngọc Hiếu tuy khác đội nhưng cùng ở nhà 3. Cả hai đều ở tầng trên; tôi nằm cách anh 5, 6 người; tuy gần…mà xa. Cả tháng chỉ nhìn nhau chứ không ai nói với ai … Tiếp tục đọc
NẶNG VÍA thơ Phạm Đức Nhì
NẶNG VÍA (Ước mơ của một gia đình người lính Cộng Hòa) Cơn bão số 5 cuồng nộ thổi sập một góc nhà hình Bác Hồ lộng kiếng treo trên vách rơi vỡ tan tành mặt bác bê bết đất sình ba nhặt bỏ vào sọt rác chúng tôi dựng lại ngôi … Tiếp tục đọc
TRÚNG GIÓ thơ Phạm Đức Nhì
TRÚNG GIÓ Buổi chiều mặc phong phanh lại ngồi gần cửa sổ không may phải cơn gió độc nàng nằm ngay đơ mặt tái xanh mắt nhắm nghiền môi tím ngắt các con tôi la hoảng bà con lối xóm tới đầy nhà rồi người cạo gió, kẻ giật tóc mai người bôi dầu xoa … Tiếp tục đọc
BỆNH NAN Y thơ Phạm Đức Nhì
BỆNH NAN Y Bác sĩ khám tổng quát cho nhân viên một công ty thấy đa số mắc một chứng bệnh lạ kỳ bệnh Teo Hòn Dái người bệnh ăn ngủ ỉa đái vẫn bình thường không nhiễm trùng, không sốt, không nhức xương không đau bắp thịt đi đứng nằm ngồi cũng giống … Tiếp tục đọc
CÔ GÁI LÀNG CHƠI KÊNH KIỆU thơ Phạm Đức Nhì
CÔ GÁI LÀNG CHƠI KÊNH KIỆU Viết sau khi đọc Bùi Tín & Tôi của Đỗ Xuân Tê trên Thư Viện Sáng Tạo (sangtao.org) Làm đĩ như Con Tư Gò Vấp mỗi lần đi khách được chia tiền chỉ vừa đủ tô bún riêu làm đĩ như Thúy Kiều “Đĩ có tàn, có tán … Tiếp tục đọc
LÁ CỜ CHÍNH NGHĨA – thơ Phạm Đức Nhì
LÁ CỜ CHÍNH NGHĨA Tự do như muối hạnh phúc như đường khi còn đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon khó thấy được giá trị của hạt đường hạt muối tôi sống ở miền nam nhìn dòng đời trôi nổi nở lại tàn bao nhiêu mùa hoa hai nền Cộng Hòa một … Tiếp tục đọc
NGỌN CỎ! MỘT BÀI THƠ HAY? – Phạm Đức Nhì
NGỌN CỎ! MỘT BÀI THƠ HAY? Trong Thơ Đến Từ Đâu của Nguyễn Đức Tùng, do tên ở vần B, Nguyễn Thị Hoàng Bắc được xuất hiện ngay ở phần đầu cuốn sách. Khi được hỏi “cái gì là quan trọng nhất trong thơ?” câu trả lời của chị dứt khoát và … Tiếp tục đọc
TỰ THÚ CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG CHUNG THỦY
TỰ THÚ CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG CHUNG THỦY Nhiều đức ông chồng vỗ ngực ta đây một dạ, một lòng với vợ “cả đời, tớ chưa một lần nghĩ đến chuyện ăn phở thay cơm (1) phở dù có thơm ngon nóng hổi dọn lên bàn tớ vẫn quyết để bụng chờ … Tiếp tục đọc
TỪ NHỮNG TẤM HÌNH – Thơ Phạm Đức Nhì
TỪ NHỮNG TẤM HÌNH Mười mấy năm trong trại tập trung ngày bị đẩy lên núi, ra rừng quần quật dầm mưa, dãi nắng đêm đến, thân xác rã rời bụng đói cồn cào khó ngủ nằm nghĩ về cha mẹ anh em người yêu, bè bạn đau xót nhớ thương lúc ấy tôi hận … Tiếp tục đọc