ĐÊM NHƠN TRẠCH ( HÀNH TRÌNH 2) thơ Ngã Du Tử

ĐÊM NHƠN TRẠCH ( HÀNH TRÌNH 2) Đêm tĩnh lặng giữa bờ quê Nhơn Trạch Mắt môi ngon nhìn ngắm gió trăng về Em áo mỏng nép bên đời rất thật Ta thi nhân ngồi vẽ lại màu quê Vườn nhà ai ánh trăng xuyên khe lá Múa giòn tan từ cơn gió vô tình … Tiếp tục đọc

ĐỜI GỌI EM LÀ HƯƠNG SẮC thơ Ngã Du Tử

ĐỜI GỌI EM LÀ HƯƠNG SẮC vắt qua chiều một dãi lụa em vầng sáng ngập lung linh ngày hiện thực đời vẫy gọi tên em là hương sắc ta nâng niu vừa chớm một linh hồn đêm trò chuyện trước ngọc ngà thanh thể mắt môi em rực sáng trước cổng ngày và lãng … Tiếp tục đọc

TRIỀU GIÓ MỚI – thơ Ngã Du Tử

               TRIỀU GIÓ MỚIHởi cuồng nộ cơn đỉnh triều gió mớiCuốn phăng bao rác rưởi cõi đời nầyĐất nước rộng vô cùng, chật hẹp những vòng tayÔi, cường bạo giết chết bao trí sĩCó phải tay nhân gian ích kỷ?Không, bọn người bám quyền lực ngôi caoDưới trời quê … Tiếp tục đọc

Bởi cái chết Từ Hải – thơ Ngã Du Tử

BỞI CÁI CHẾT TỪ HẢI Hàng vạn hùng binh giữa chiến trường Vững vàng tiết tháo trước đao thương Hiên ngang trăm trận Từ Công dũng Len lén hậu trường Hồ Hiến gian Từ ấy…quan quân đành thất bại Bỗng dưng dân dã lụy qui hàng Kiều ơi ! Lầm lỡ nghìn năm hận Nở … Tiếp tục đọc

MÃI MIẾT TÌM – thơ Ngã Du Tử

MÃI MIẾT TÌMTìm nhau trong cõi hữu tìnhTa còn nguyên, chuyện chúng mình với nhauTìm trong sóng vỡ bạc đầuMới hay trời đất nhiệm mầu vô biênTìm trong ân oán triền miênMới hay thế thái muộn phiền muôn thuTìm trong vạn dặm phù duCổ – kim ngấn ấy cũng mù mịt tămTìm về ánh sáng … Tiếp tục đọc

DÁT VÀNG SỢI NHỚ – thơ Ngã Du Tử

DÁT VÀNG SỢI NHỚ Đêm dát vàng sợi nhớ Ngày đỏ giận căm căm Cuộc tình bao trăn trở Rớt xuống đời trăm năm Bến tình xưa thơ mộng U – mê đầy lỗi lầm Vẫn ngược ngang phóng túng Ngậm nổi buồn bao năm Ngày đỏ chiều cũng đỏ Vàng xưa biết đâu tìm … Tiếp tục đọc

CẦN MẪN GỌI NGÀY – thơ Ngã Du Tử

  CẦN MẪN GỌI NGÀY Không còn nhận ra sông khi hòa cùng biển Nên lan man giữa ranh giới chè hai Em bước tới, vừa chạm bờ thánh thiện Tưởng hiển linh hóa Bồ Tát nghiêm đài Tôi cần mẫn tìm đò sang sông lớn Giông bão hoài nên chẳng chuyến sang sông Mùa lỡ … Tiếp tục đọc

TRẦM TÍCH XUÂN thơ Ngã Du Tử

TRẦM TÍCH XUÂN Ba mươi năm trăng mọc một phương những ngôi sao thần dân không đổi ngôi mặt trời chẳng bình yên soi rọi lòng người man man như tơ trời đường nhân thế trăm ngàn bất ổn vết bầm hằn lên mỗi lương tri chỉ có Em mùa đông đến lại đong đầy … Tiếp tục đọc

Thơ Ngã Du Tử

MÙA SANG Chuyển mùa từ độ gió sang Rát Lào tím mặt đã tràn qua thu Hiu hiu gió thoảng sương mù Nỗi niềm em chuyển mấy tù ngục xa Áo xưa thức giấc quan hà Mây hương sắc,đường vàng hoa ngõ về Giã từ ngày tháng hoang – mê Đón trăng cùng mảnh hồn … Tiếp tục đọc

GÓP LỜI PHONG NGUYỆT – Ngã Du Tử

GÓP LỜI PHONG NGUYỆT Sánh vai về chốn thư hiên Góp lời phong nguyệt nặng nguyền núi sông Nguyễn Du               Hơn 50 năm trước cụ Vương Hồng Sển có viết cuốn THÚ CHƠI SÁCH, lượng xuất bản sách đến vài ngàn bản (cơ sở báo chí và xuất … Tiếp tục đọc