NÚI ĐÔI – Chu Vương Miện
chu vương miện
NÚI ĐÔI
chu vương miện
*
ta với bậu chẳng qua 2 trái núi
mọc tự nhiên không rõ tự bao giờ
thiên hạ gọi đùa núi chồng núi vợ
trên đỉnh đèo tạc bia đá đề thơ
bậu quay về nam ta quay về bắc
làng dựa làng đường An Lão sương mờ
mạn Đồ Sơn 9 núi mò ra biển
thẳng 1 đường Bạch Long Vĩ sương mưa
ta với bậu bao ngàn năm trụ đó
hết giá cưối đông hè nắng ban trưa
bao cuộc chiến hết đi lại đến
gom đau thương đổ nát mấy chưa vừa
đàn chim bên này bay sang bên đó
lá ngược chiều đâu khác mấy dàn dưa
2 trái núi tọa bên quốc lộ
tỉnh Kiến An dằng dặc lúa đang mùa
vui cũng đó mà bưồn cũng đó
đất cùng người cùng núi thủa ban sơ
núi cũng hát cùng người khi chiến thắng
núi cũng cúi đầu nhẫn nhục khi thua
2 trái núi có từ thời dựng nước
mà người dưng nước lã bơ phờ
bậu quay hướng nam ta quay hướng bắc
thật đau lòng cho tên núi ” Bài Thơ “
NÚI ĐỨNG YÊN
chu vương miện
–
núi đứng yên 1 chỗ
suối chẩy mãi chẩy hoài
người thọ bao năm nhỉ
thông xõa tóc chờ ai ?
nơi đây là cõi tạm
đau khổ cả muôn loài
đường tu là cõi phúc
đường tình khúc bi ai ?
ta mơ tìm cõi giác
đoạn đường sao quá dài ?
–
mới lạnh cóng hôm qua
hôm nay trời 91 độ
lạnh thì lạnh lạnh quá
nắng thì nắng quá chừng
cây cỏ sống chết dở
người lắm kẻ muốn khùng ?
thời tiết trời với đất
càng lúc khó khăn chung
trời Mỹ như trời Á
cách 1 Thái Bình Dương
vẫn bão lụt bão tuyết
đá núi lăn xuống đường
mùa xuân ngang mùa hạ
sang nhà thờ không chuông
thơ càng ngày càng ngắn
người càng ngày càng già
trước sau như nhau cả
toàn 1 nỗi xót xa
bao năm đời lận đận
chả bao giờ có nhà
toàn ngủ đường ngủ chợ
nhìn mùa xuân đang qua
–
mấy que nhang nho nhỏ
đặt trong cát trong lư
khói xông lên nhàn nhạt
hồn tổ tiên đó ư ?
đứng tìm hồn sông núi
ngàn sau ơi ngàn xưa
đeo trái tim thiên cổ
sầu đế tận bây giờ
–
mây trôi trên đỉnh núi
tuyết vùi tảng đá xưa
mưa cả tuần chưa ngớt
ta kiếm hoài tuổi thơ ?
lờ mờ theo sương giá
biết tìm đâu ? bây chừ ?
–
tháng chia năm từng đoạn
mùa chia năm từng chùm
chốn này hoa chẩu nở
lúc khác mùa mua sang
lá thao lao lác đác
rụng bên cội chiên đàn
lũ chim gù trong bụi
gọi thầm mùa xuân sang
QUA GIÊNG
chu vương miện
–
triền miên ờ nhỉ là tháng 1
tháng chạp vèo vèo sắp qua giêng
quen thân châu chấu bay trên lá
lăng nhăng bướm trằng lạc nơi vườn
con chim sáo sậu lười trong tổ
tiêng gáy bổ 3 chú cu cườm
vườn cải vươn ngồng lên vàng rực
đầu ngày vội vã đón tầm xuân
hội hè đinh đám phô giữa ruộng
quạt cờ lồng lộng mấy gian hàng
em đi bao quản thân nhàn nhã
1 phen anh ngó lại mất hồn ?
tà áo trung thành bay giữa phô
ngại ngùng anh tưởng buổi xuân sang
ô hay xuân đến bao giờ vậy
đầy vườn hoa cúc nở tràn lan
hoa mai đã trắng càng thêm trắng
trắng mãi trong lòng nụ hoắc hương
trần gian hớt hải vào tháng 1
còn dăm 3 bữa đã qua giêng ?