La Ho Diep – Chu Vuơng Miện

HỒ ĐILÀ ỆP

chu vương miện

*

lúc lại là hồ điệp

lúc thôi đành Trang Sinh

nhẩm pho kinh 1 lúc

ờ tứ đại giai không ?

hoa sứ rơi trên suối

đục trong chẩy 1 dòng

chuông thu không tịnh độ

danh lợi lầm bến mệ

chạy vội theo hư ảnh

quên mất luôn lối về

mấy vầng trăng cổ độ

trước mặt mất đàm khê

bên hông là đá lũng

ta là ai ? bây giờ

gõ mãi trên mõ gỗ

dộng mãi quả chuông đồng

gỗ kêu theo âm gỗ

hồng chung vọng hồng chung

mỏi tay gần suốt kiếp 

hiểu gì ? được chữ không ?

*

niệm xong 1 bài kinh

con chim bay khuất khuất

chiếc lá giữa lòng đường

chờ tái sinh kiếp khác

ta vẫn chỉ là ta

sao kiếp xưa đi lạc

LẠI LỤC BÁT

chu vương miện

người về ta để cho về

ta nắm vạt áo ta đề chữ quên ?

vừa đi người đã quên liền

còn ta đứng đó nửa tiên nửa đời 

nhìn chi ? con sáo bay rồi ?

100 năm có 1 chữ tài ” đại “

1000 năm chữ Xỉu ” tiểu ” ván bài nghỉ chơi

cò quay lẫn với cò mồi

hồ lỳ với bọn cò ruồi y nhau ?

100 năm còn có gì đâu ?

nước đen nước đỏ ván đầu ván đuôi

trắng tay há miệng ra cười

đầy tay mật lại cùng rưồi 1 mâm

thầy đồ nhà trống 3 gian

thiên trời địa đất càn khôn khôn càn

Quốc Oai phất ngọn cờ tàn

muốn xoay bạch ốc lầm than kiếp này

nào ngờ trắng mắt trắng tay

ờ mà 1 lũ quen nhau

chốn nao tình cũ dây trầu cục vôi

bây giờ gió cưốn mây trôi

trầu không cau rụng kẻ ngồi kẻ than

trơ ra cục gạch mạ vàng

thân em như tấm lụa đào

bèo nhèo giữa chợ vái chào tứ phương

ngẩn ngơ ngó mãi chân tường

rêu xanh từng vạt gợi hồn liêu trai

rằng đây đâu phải Tần Hoài

mà thơ Đỗ Mục bên tai vọng về

không sông trăng cũng chả về

hạt mưa sa vẫn ê chề còn rơi ?

LÊN XUỐNG

chu vương miện

*

lên non vội vã xuống non

ờ ra gã lại bon chen về trần

mấy năm mõ gỗ cẩm vân

chầy kình dộng mãi cũng lần ấy thôi

rằng tôi chẳng phải ià tôi

chẳng qua tâm động qua lời kệ xưa

mưa trong trăng trăng trong mưa

” tựa thơ thầy cũ ” hè trưa váng đầu

thầy về bến giác bao lâu

mà tôi cứ lạc dưới lầu Hoa Nghiêm

nửa vò rượu tĩnh hỗn nguyên

nửa vò còn lại tục tiên 1 bè

mai ta để tóc mây che

của thiên trả dịa mấy hồi

con người với lại con ruồi giống nhau

có đình có đám tới mau

có xôi có thịt uýnh nhau vỡ đầu

nước tương anh họ xì dầu

tàu hủ đậu phụ tiềng tàu tiếng ta

con người sống thác là ma

con gà khi sống tránh xa bụi gừng

con lợn sống thác vô chừng

sáng thì có đó chiều không có chuồng

tình đời lúc trắng lúc đen

lòng trời vân cẩu tang thương nhức đầu

làm thân lừa ngựa bò trâu

chả nói cũng rõ đớn đau vô cùng ?

 thênh thang như chốn bìa rừng

lòng thòng là sợi dây thừng cột nhau ?

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: