KHUNG TRỜI LỘNG GIÓ – Thơ Vũ Hối

KHUNG TRỜI LỘNG GIÓ

vẽ cả trong tranh, khung trời lộng gió

vẽ cả men tình một độ lên ngôi

nâng niu, ta vẽ cành hoa Nhân Ái

những đóa hoa cười, nở mãi trên môi

nắn nót tình thơ, khung trời lộng gió

mười ngón tay hoa, vướng nhạc bổng trầm…

Cạn chén đầy, vơi, nồng men tri kỷ

dù một lần, sao bỗng hóa trăm năm…

ta về đây, ướp lạnh miền Đông Bắc

nhớ quê hương, từng giọt nắng hanh vàng

e-ấp hành trang, men chiều kỷ niệm

phong-kín gửi Người: nỗi nhớ chứa chan!

vẽ người thương, giữa khung trời lộng gió

vẽ mình ta, ngồi đếm nỗi cô liêu

vẽ cánh chim rừng, một thời lưu xứ

người ơi! xin gửi nồng ấm men chiều!…

                                                  VŨ HỐI

THE WINDY SKY

Let me paint all in this picture, the windy sky,

The leaven of love that once ascended the throne high.

I caringly caress while drawing the spray of benignity;

Smiles like flowers on lips keep blooming in dignity.

My affection for the Muse, for the moving space,

Ten buds of painstaking fingers melodiously interlace,

As if toasting in a drinking bout, what friendship tender!

Even on one occasion, how it seems forever to gender!

I have come here in the North-East penetrating cold

To miss each drop of yellow dry sun in my country old,

With modest luggage, the memory of that evening party

Suffused with nostalgia I send to you wrapped, hearty.

I paint the picture of my lover in the windy firmament,

And myself to sit here to count my solitude permanent,

The wild bird upon a time straying from life’s feast,

Darling! Let me confide to you this fervid twilight yeast.

              Translation by THANH-THANH

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: