Trần Mộng Tú – KHI THI SĨ KHÓC
Đã lâu rồi anh không nhớ tên mình
Không nhớ mỗi người đều có một cái tên
Chỉ vào ai anh cũng lắc đầu
Nhớ mãi không ra khuôn mặt lạ
Anh không nhớ tên xóm tên làng
Thành phố anh đang ở sao mà thay đổi quá
Anh không nhớ tên con đường vào nhà mình
Nhà số mấy
số mấy mà không được
Anh không biết sáng biết chiều
Ấm lạnh áo khăn không tự mặc
Con cháu à….
thấy đang quen quen bỗng thành rất lạ
Bạn hữu ư…ông nào thế nhỉ
Còn bà kia …tôi chưa gặp bao giờ
Anh cười cười… đầu lắc lắc… ngu ngơ
Anh chỉ nhớ có một người duy nhất
Anh chỉ nghe và nói với một người
Anh chỉ tay vào nàng, gọi……Oanh ơi!
Đời sống xa dần anh hay anh xa dần đời sống
Người đàn bà của anh, người anh gọi Oanh ơi!
chạy chung quanh anh như chiếc đèn kéo quân chạy quanh ánh sáng
Chị mang anh đi họp mặt bạn bè, anh ngồi ngoan như cậu bé, chờ người cho miếng bánh.
Bạn đọc Thơ cho anh nghe
Có nhớ Thơ của ai không
Anh lắc đầu, từ tốn ăn miếng bánh
Thơ Đinh Hùng đấy
Thơ Vũ Hoàng Chương đấy
Anh lắc đầu, từ tốn ăn miếng bánh
Nhưng ô kìa,
Hình như anh đang khóc
Hình như có người đang đọc Thơ Nhất Tuấn
Nước mắt giàn giụa trên mặt anh
Nước mắt giàn giụa trên mặt Thi Sĩ
khi nghe đọc Thơ mình.
Thơ như chuông ai đang kéo trong đầu
Thơ như chuông đang gọi hồn ai
Kính coong… kính coong…kính coong…
Nóc giáo đường dồn dập những hồi chuông
Người Thi Sĩ ấy
Đã bay theo tiếng chuông và những bài Thơ của mình
Hình như có người đang đọc Thơ Nhất Tuấn
Kính coong…kính coong……
Trần Mộng Tú
Ngày 31/7/2021