Chúng Mình Nợ Nhau(Dư Thị Diễm Buồn) Trên trần thế nhiêu khê, nhiều hệ lụy… Phải, anh nợ em thuở còn cắp sách… Tuổi ngà ngọc thuở ngày xưa thân ái Anh nợ em… khi tạ từ em khóc Sau hôn phối… nhớ thương chồng se sắt Anh nợ em, chẳng về như đã hứa… Chiến trường xưa giặc tràn vào, bỏ ngõ! Mong anh sống dù tù đày quan ải! Cơ trời vận nước, có ai mà biết! Đùm bọc thân thương hiếu đạo thuận hòa
Đứa nhỏ chào đời, giặc vào sáu tháng…
Anh nợ em, thằng bé nay lên tám
Cha con chưa một lần thấy mặt nhau!
Trại tù thăm nuôi thổn thức nghẹn ngào!
Phụ tử tình thâm sụt sùi tức tưởi…
Anh nợ em chuỗi nhớ thương vời vợi
Lìa quê nhà lây lất kiếp tha phương
Các con lớn khôn, nhập ngũ lên đường…
Chiến trường Trung Đông… gương cha nối tiếp
Anh yêu hởi, phải nợ từ tiền kiếp?
Thế gian nầy luôn xao xác thân tâm
Mình có nhau qua hưng phế thăng trầm…
Đời hệ lụy oan khiên… cùng gồng gánh!
Ngang trái thế gian kiếp người khó tránh!
Vì cuộc đời vốn là bể trầm luân…
Duyên khéo se nên đã đến dương trần
Nợ nhiều quá… biết làm sao trả hết?
Mấy mươi năm rồi! Dung nhan mõi mệt…
Nắng xế, chiều nghiêng tóc đã pha sương
Dắt dìu qua bao bão tố đoạn trường…
Đã nợ nhau thì chúng mình cùng trả…
Dư Thị Diễm Buồn
|
Anh Còn Nợ Em(Bài Họa: Lê Tấn Dương) Anh vẫn biết thế gian đầy hệ lụy, Anh còn nợ em một thời đèn sách, Chúng ta sống yên bình đầy nhân ái, Cuộc hẹn ba sinh – Xin em đừng khóc, Rồi chiến tranh khiến lòng mình se sắt, Anh còn nợ em, một lời đã hứa, Mai đã rụng trên bờ tường đầu ngõ, Buổi đầu xuân, nơi địa đầu biên ải, Là lính trận, có một điều anh biết, Mảnh đất miền Nam, dân sống hiền hòa
Được gìn giữ, trải qua bao năm tháng.
Ngày anh về, con cũng vừa lên tám,
Bảy năm trời, giờ mới được gần nhau.
Một kiếp tù giam, đau đớn, nghẹn ngào,
Nhưng phải sống dù bao điều tức tưởi.
Anh đã về, sau bảy năm vời vợi
Giữa rừng già, trong cùm kẹp đối phương.
Giờ lại lang thang giữa những con đường,
Nghe xa lạ. Vết thương lòng đau tiếp.
Sài Gòn đổi tên, niềm đau trọn kiếp,
Sống giữa bọn người mặt gỗ, vô tâm.
Nhiều năm gian nan với những thăng trầm
Anh còn nợ em nhiều năm gồng gánh.
Đời vô thường, nghiệp duyên đâu dễ tránh
Chuyện chúng mình cũng khởi tự tâm luân.
Anh còn nợ em một kiếp hồng trần,
Còn gì lại nếu như mình trả hết ?
Từ lúc yêu nhau chưa hề mõi mệt,
Đến hôm nay, tóc đã đẫm màu sương.
Anh còn nợ em cuốn sổ đoạn trường,
Nợ chồng chất yêu thương anh hứa trả.
Lê Tấn Dương
(Viết từ chuyện kể của một bằng hữu SĐI/BB)
|
