KHÔNG DANH – Thơ Chu Vương Miện
KHÔNG DANH
Thơ Chu Vương Miện
–
Kẻ chết không danh tiểu tốt
Mà kẻ làm bài ai điếu “ đóm ‘
Chả hơn gì ?
Và người vô tình đọc
Cũng xêm xêm như 2 ngừơi trên
Ôi Khuất Nguyên
Rồi Trần Tử Ngang “ phè”
Kẻ trước
người sau
kẻ quan
ngừời dân thường
đều qua cầu gió bay
–
Nghĩa thiên vắng teo
Nghĩa địa quá nhiều
Nghĩa nhân tìm hoài chả thấy
Thời xưa trộm cướp còn tụ nghĩa đường
Chừ bó tay
Ra chợ ra phố
Hành sự ăn cắp vặt
Móc túi ăn cướp
Cuột đời thay đổi đổi thay
Lúc rầy lúc khác
Thủa trước có ranh có giới
Giữa kẻ làm quan và thằng làm giặc
Ban ngày và ban đêm
Chừ 2 thứ lẫn lộn vào nhau
O quan o cướp
Nhưng cùng 1 giuộc
“ đồng bọn “
Kẻ ngu o biết
Ai o ngu nhìn qua biết liền
–
GỬI TƯỞNG NĂNG TIẾN
Hết thời đồ đấm
Qua thời đồ đá
Kế thời đồ đồng
Rồi thời đồ thau
Chuyển qua thời đồ đểu
Thừa kế là thời đồ giả
“ nôm na là dổm “
–
Từ thủa đồ đất đen
Qua đất nung
Qua đồ gốm bát tràng
Từ thời ngồi xệp xuống đất
Qua thời ngồi xổm
“ chò hõ “
Rồi thời kỳ quá độ
Ngồi 2 chân lên ghế
“ như khỉ “
Đến thời đương hiện đại
Nhẩy tót lên trên bàn ngồi
“ o cần ghế “
Chu Vương Miện