THƠ LẶT VẶT – Chu Vương Miện
THƠ LẶT VẶT
Chu Vương Miện
“ Loại hình thơ tiền tiền chế “
Gửi lão văn hữu Nguyễn Bàng
–
Văn chương hạ giới rẻ như bèo “*”
bèo thiệt băm ra nấu chung với cám nuôi lợn heo
bèo giả thơ văn soạn ra mang chùi bếp
bàn vdìa vdăng chương nghe chán Chí Phèo
nhà dăng An Nam khổ như chó “**”
nhà thơ An Nam khổ như mèo
chó đói còn kiếm ăn được kít
mèo o chuột đói quá kêu meo meo
các cụ các ông ngày thời xa xưa viết “ lách “
tuy nghèo rớt mồng tơi nhưng còn kiếm ra bạc căc
chừ viết tùm lum tà la trên web điện tử
gọi chung chung là net là blog intenet
o có gì đút vào cái mồm
ngày xưa làm báo nói láo ăn tiền
thời này làm như vậy thiên hạ cho là thằng điên
“*” thơ Tản Đà
“**” thơ Nguyễn Vỹ
–
Hết cụ Tu Xương qua cụ Tú Mỡ
Hết ông Nguyễn Vỹ qua cụ Tản Đà
Mây trắng thường trôi qua lầu Hoàng Hạc
ị đầy trên mái lầu rồi bay tít tắp mù xa xa
1 chuyện văn chương thôi cũng nhảm “*”
1 chuyến tàu thôi mấy sân ga ?
1 đời nhà văn bao nhiêu bến
1 đời nhà thơ vợ mấy bà ?
Ngừơi thác năm im lìm măt nhắm thin thít
O rõ trạng thái tâm hồn buồn hay vdui ?
Tội nghiệp phường bát âm tay đập trống
Phùng mang trợn mắt thổi kèn tò ti te
Đau thương buồn khổ hiện trên nét mặt
Bi ai như những diễn viên diễu vai hề
Chết là thoát khỏi cõi trần hoàn
Nhạc nhoẽ làm gì ? chỉ tổ nôn
Bày vẽ mần chi trò giả dối
Sống chết mà chi ? chuyện chuyện 3 xàm
“*” thơ Tú Xương
–
Chả biết mần gì lại mần thơ
Viết lách 3 lăng nhăng chuyện bá vơ
Nhật trình thường ngày đăng toàn tin vịt chết
Viết lách cho vdui để câu giờ
Ngừơi cần sống thì lăn quay ra chết
Còn ta đây? Sống cũng kể như thừa
Sông núi đã quá nhiều anh hùng liệt nữ
Chân dung hình ảnh treo chật chội bàn thờ
Và quê hương thật bỏ chạy từ bao giờ
Quê tạm quê ngừời tựa giấc mơ
Tháng năm cũng chỉ là nơi nương dựa
Y như rác rưởi gửi vào thơ
Bánh xe sau lăn vào y bánh xe trước
Tả tơi 1 lũ Hành phương nam
Y chang nhau mướp ơi là mướp
Toàn là thuyền đò “ lỡ bứơc sang ngang “
–
Cuối năm cuối tháng lại cuối đời
Bao nhiêu nước mắt chẩy hết rồi ?
Già quá chả biết đâu mà khóc
Đành nhìn “ mây chó “ cứ trôi trôi
Hết năm này rồi lại hết năm
Nhìn trời nhìn đất tất cả đều câm
Sông núi còn y chang sông núi đó
Trơ ra còn 1 mụn trăng rằm
Mây xứ ngừơi và mây xứ ta
Y nhau xêm xêm chó với gà
Gà thường đá nhau vì tiếng gáy
Chó nào đêm tới chả sủa ma
Chết thì chỗ nào mà chả chết
Đất đắt như vàng phải mang thiêu
Tro cốt để vào trong cái hũ
Náng quái chiều hôm gió thổi nhiều
Sương khói lơ mơ còn sương khói
Nỗi lòng phô đó chỉ bấy nhiêu ?
Chu Vương Miện