Thi Sĩ và Chiến Tranh – Trần Mộng Tú
Thi Sĩ và Chiến Tranh
Ở bất cứ thời điểm nào, quốc gia nào, chiến tranh luôn luôn là đề tài cho những người cầm bút. Đặc biệt Việt Nam, hầu hết nửa sau của thế kỷ 20 đã chìm trong khói lửa. Trong bối cảnh ấy rất nhiều người đã làm thơ với chủ đề chiến tranh.
Trần Mộng Tú là một nhà thơ bắt đầu những bài thơ của mình trong cuộc chiến tranh ấy. Tuy nhiên tmt không phải chỉ xúc động về chiến tranh trên quê hương mình mà còn để tâm mình đến sự an nguy của nhóm dân tộc này, đến tiếng súng nổ ra ở đất nước kia, những phần đất mà nhà thơ chưa hề đặt chân tới.
Mời độc giả đọc hai bài thơ dưới đây để biết chiến tranh đã gây nên ấn tượng thế nào trong tâm hồn một thi sĩ.
THI SĨ VÀ CHIẾN TRANH
Sáng nay bên đường có bụi hoa vàng Daffodil nở
gương mặt hoa trông giống gương mặt trẻ thơ
cánh hoa như con mắt thuôn dài ngơ ngác mở
tôi vừa lái xe, ngắm hoa vừa nghe phát thanh về chiến tranh
Tôi sinh ra từ nơi có chiến tranh
tôi lăn tròn sau chiến tranh như viên đá cuội
cái lăn cuối cùng thật rất đỗi xa
ngoảnh mặt lại quê nhà thăm thẳm
Tôi vừa lái xe vừa nghe nói chiến tranh chỉ còn hai giờ nữa
cứ tưởng tượng những khuôn mặt như hoa Daffodil vừa nở
mầu vàng tươi sẽ loang lổ đỏ
những con mắt đẹp như cánh hoa
sẽ khép lại không bao giờ mở nữa
Tôi không biết phải làm thế nào cho đúng
có người dạy tôi: Muốn có hòa bình phải có chiến tranh (*)
người khác rủ tôi làm thơ phản chiến
cả hai cùng đúng cùng sai
Ôi cuộc chiến nào được gọi là cần thiết!
Có trận đánh người ta bảo chỉ hai ba ngày là kết thúc
nhưng nó đã kéo dài gần hai mươi năm
nó biến những cánh đồng hoa vàng thành nghĩa trang liệt sĩ
để an ủi
nó dựng thêm bức tường đá đen rồi lại cắm hoa vàng
Tôi đã là nạn nhân của cuộc chiến trên quê hương tôi
và tôi không phải là nạn nhân duy nhất
trên quê tôi mùa chiến tranh kéo dài như vô tận
mầu đỏ nhuộm cánh đồng vàng hoa đến tận chân trời
Những khuôn mặt hoa, những cánh hoa mắt thuôn dài
Đã nhắm lại dưới bàn tay mẹ vuốt
Tôi lái xe trở về ngôi nhà trên đồi
ở đó tôi có thể nhìn lên tận đỉnh núi
những đám khói xanh bốc lên rất mơ hồ
tôi nghe lòng mình nặng trĩu.
Trần Mộng Tú
3:00 pm ngày 3/19/2003; Ngày khai hỏa cuộc chiến Trung Đông.
(*) Si vis pacem, para bellum -If you want peace, prepare for war
Và đây là biến cố mới nhất, xảy ra ngay trong tháng Tám này tại Afghanistan :
Những Viên Đạn Biết Khóc
Bây giờ là tháng Tám
Năm đó là tháng Tư
Tháng nào thì cũng thế
Lịch sử sang trang thường không chọn tháng ngày
Những người phụ nữ A Phú Hãn hôm nay
Đang khóc bằng đôi mắt của người phụ nữ Việt Nam 46 năm trước
Nước mắt của họ giống nhau
Không màu
Nhưng mặn hơn muối
Những người phụ nữ A Phú Hãn
Đang ôm những đứa con bằng hai cánh tay của người phụ nữ Việt Nam của tháng Tư năm đó
Hai cánh tay quá nhỏ không ôm được hết đàn con nên đã đánh rơi
một đứa con nào đó trên đường
không sao nhặt lại được nữa
Đứa bé chìm khuất trong biển người
Những người phụ nữ A Phú Hãn
Đang chạy bằng đôi chân của người phụ nữ Việt Nam của tháng Tư năm đó
Đôi chân ngắn và yếu
Nên thất lạc con mình
Khi một quốc gia tan rã
Những người phụ nữ là những nạn nhân đáng thương nhất
Họ mất chồng không biết rõ ngày giờ
Họ mất con không biết ở quãng đường nào
trong thành phố nào
Những đôi mắt của bà mẹ Việt Nam tháng Tư
Những đôi mắt của bà mẹ A Phú Hãn tháng Tám
Những đôi mắt của các bà mẹ trong chiến tranh
Đều có hình viên đạn
Những viên đạn
Không phát ra tiếng nổ
Nhưng những viên đạn đó biết khóc
Những giọt lệ rơi xuống
Âm thầm không tiếng động
Bây giờ là tháng Tám A Phú Hãn
Năm đó là tháng Tư Việt Nam
Tháng nào thì cũng thế
Lịch sử sang trang
thường không chọn tháng ngày
tmt – Tháng 8-22-2021