Song Thất Lục Bát Chùm 155 – Lu Hà

Song Thất Lục Bát Chùm 155

 

Ai Hiểu Lòng Ta
Chia sẻ cùng Ý Nga, Cẩm Hoa

Thơ ta viết không cho tất cả
Hỡi những ai sa đọa lương tâm
Quên đi cốt nhục tình thâm
Tổ tiên nòi giống tím bầm ruột gan

Thơ không tặng lường gàn tráo trở
Giả yêu thương cờ đỏ búa liềm
Giăng mù phủ lưới màn đêm
Nửa già thế kỷ nỗi niềm khổ đau

Thơ cảnh báo bạc đầu trí thấp
Sống nhởn nhơ tập nập vào ra
Chui luồn phe nhóm tà ma
Bon chen vị kỷ sơn hà đảo điên

Ta chẳng phải siêu nhiên đạo đức
Nhưng không hèn bạc nhược ù lỳ
Vịt vờ thở giọng lâm ly
Ngắm sao thủy nguyệt cầm kỳ lệ hoa

Chỉ như vậy trước sau ngay thẳng
Viết những gì cay đắng xót xa
Đáy lòng sâu thẳm tim ta
Tứa trào giọt máu nhạt nhòa não tâm

Ta là kẻ tham lam sắc dục
Cũng phong trần lạc bước trần ai
Dù cho thác xuống tuyền đài
Chữ nhân chữ ái canh dài lệ chan

Nhưng tư cách không tàn lụn bại
Cũng hào hoa khí khái như ai
Đắm chìm mộng tưởng u hoài
Nhớ thương rặng liễu chương đài Tràng An

Hồn thi sĩ muôn vàn nhạy cảm
Phải đâu là ăn tạm ở thì
Phù du mây gió rầm rì
Yến oanh thỏ thẻ thầm thì suối mơ

Bởi nghệ thuật trăm bờ ngàn bến
Một thuyền trăng dâng hiến tặng nguời
Tao nhân mặc khách bao đời
Câu thơ chèo lái biển khơi trập trùng!

2.8.2013 Lu Hà

 

 

 

 

Anh Nợ Tình Em

tặng Vanessa Le

 

Em đã đọc tình thơ lãng mạng

Sóng triều dâng chạng vạng sớm chiều

Bao nhiêu hình ảnh mĩ miều

Sen vàng lãng đãng Tiểu Kiều thướt tha

 

Vườn xuân thắm ngọc ngà kim cải

Anh tả hoài ân ái nỉ non

Dập dìu ong bướm đòi cơn

Mấy ai thấp thoáng chập chờn gần xa

 

Em thầm đợi Hằng Nga cung Quảng

Vẫn sương mù cay đắng là em

Trăng suông huyền ảo vương thềm

Bóng em chẳng thấy êm đềm trong thơ

 

Anh còn nợ giấc mơ hoài cổ

Hàng cây xanh bóng đổ tà dương

Bao nhiêu kỷ niệm yêu thương

Sương rơi ướt thấm trái hồng năm nao

 

Khóc nức nở nghẹn ngào chẳng biết

Thơ viết rồi đâu hết tình xanh

Yến oanh khúc khích trên cành

Trêu ngươi thục nữ cũng đành chịu thôi

 

Thì anh nhé cuộc đời còn đấy

Bút mực vương mảnh giấy yêu thương

Phù sa bao lớp đoạn trường
Dòng sông cuốn mất thê lương hững hờ

Anh hứa trả bài thơ da diết

Nên cả đời tha thiết vì đâu

Đợi anh ở bến giang đầu

Vi lô lau lách bể dâu tủi sầu

 

Tóc anh đã bạc màu sương gió

Lẽ nào hay em cứ thơ ngây

Chứa chan hoài mộng đắm say

Thời gian thấm thoát tháng ngày sầu tư

 

Anh đã nợ bao giờ trả được

Mảnh hồn trinh xao xác nghìn thu

Giai không tứ đại tình thù

Chuông chùa thoang thoảng vi vu gió lùa!

 

cảm tác khi đọc bài: Không Đòi Nữa Đâu

29.7.2013 Lu Hà

 

 

 

 

 

Chia Sẻ Cùng Vanessa

 

Trời xám xịt thả bông hoa dại

Hận trường đình tê tái lòng em

Còn đâu trăng sáng vương thềm

Sương reo nặng hạt màn đêm mịt mùng

 

Bao cay đắng bão bùng giông tố

Thương cuộc đời thiếu phụ bi ai

Xót xa rặng liễu chương đài

Từng đêm thổn thức canh dài lệ chan

 

Tóc lõa xõa non ngàn ảm đạm

Dòng suối hoang thăm thẳm huyệt sầu

Ai trông mà chẳng xót đau

Lá rơi xào xạc chân cầu phong rêu

 

Hoàng hôn xuống tiêu điều ảo não

Một bức tranh mờ ảo trần gian

Ngày xưa ngây ngất giai nhân

Mà nay xơ xác điêu tàn tả tơi

 

Tôi cũng biết mệnh trời bi lụy

Đóa hồng nhan hương nhụy phôi phai

Bụi trần phủ lấp tương lai

Phù du bèo bọt u hoài biển khơi

Kìa ai đó xa xôi sầu cảm

Làm bài thơ thương tấm tình si

Vẳng nghe đâu đó thầm thì

Sen vàng lãng đãng rầm rì thông reo

Hồn trinh nữ chân đèo ủ rũ
Toàn màu đen váy áo em mang
Âm u cảnh tượng mơ màng
Côn trùng rên rỉ từng hàng cờ tang!

cảm tác từ bức ảnh thiếu phụ thả bông hoa trên dòng suối

30.7.2013 Lu Hà
 

Phận Tằm Kén

Phận tằm kén âm thầm tức tưởi
Nuốt lá dâu cằn cỗi nhả tơ
Đêm về mệt mỏi bơ phờ
Làm sao có được ước mơ chỉ vàng

Sáng tỉnh dậy bẽ bàng mặc khách
Sóng triền miên lạch cạch xô bờ
Mênh mông một dải mịt mờ
Nương dâu đồng nội hoang vu lụi tàn

Lũ chúng nó dã man thâm độc
Trán thấp lùn tiền bạc đầy kho
Mua về mặt thớt dày to
Ruồi xanh kiến cỏ lết bò theo sau

Ta cứ ngỡ dân giàu nước mạnh
Hàng triệu người khố rách áo ôm
Nửa đêm gà gáy từng hôm
Phận tằm kiếp kén om xòm xóm thôn

Thơ ta viết mảnh hồn lật đật
Chắc tửu vào ngôn bật lời mê
Chấp gì một ngã say nhè
Hững hờ chồn cáo chán chê chuyện đời

Bài thơ say dở cười dở mếu
Thiên hạ hay đàm tiếu cho vui
Cam tâm kiếp phận ngủ vùi
Dế đàn rên rỉ sụt sùi tằm ơi!

Chia sẻ cùng Phan Hòa: Thơ Say
2.8.2013 Lu Hà

 

 

 

 

Thăng Long Hoài Cổ

tặng Mykhanh Le

 

Chiều Hà Nội Thăng Long hoài cổ

Bốn cửa ô quán xá rộn ràng

Phố phường duyên dáng lâng lâng

Xe bon lả lướt nhẹ nhàng suối mây

 

Cành phượng vĩ đắm say vội vã

Hoa sữa bay chan chứa hoàng anh

Ghế ngồi lụp xụp chè xanh

Bờ phong cao vút long lanh hạt buồn

 

Mùa tết nhất đòi cơn hoa bướm

Tuổi thanh xuân thấm đượm tình ca

Đoàn tàu chuyển bánh dần xa

Khói lam ấp ủ la đà Hồ Tây

 

Ve rả rích vơi đầy non nước

Lá bàng rơi rạo rực hồn ai

Ngẩn ngơ rặng liễu chương đài

Tràng Tiền Bát Cổ áo dài thướt tha

 

Mưa lất phất đậm đà me sấu

Dòng người đi hối hả ngược xuôi

Đôi ta dạo gót thảnh thơi

Nụ hôn da diết mộng đời bao la

Đêm hò hẹn trăng ngà cổ độ

Mỗi gốc  cây trang sử tình yêu

Chờ khi dìu dịu nắng chiều
Thanh tân yểu điệu mĩ miều  hoàng hôn!

cảm tác khi đọc bài: Hà Nội Anh Còn Nhớ
28.7.2013 Lu Hà

 

 

 

 

 

Tình Yêu Là Thế

 

Yêu không nhớ là ta giải thoát

Nhớ không yêu mới thật khổ đau

Nắng mưa dầu dãi mái đầu

Trán nhăn tư lự canh thâu ngậm hờn

 

Đời ta mãi cô đơn buồn tủi

Lá vàng rơi  thui thủi sớm chiều

Giấc mơ tàn lụi tiêu điều

Còn đâu bóng dáng mĩ miều hoàng hôn

 

Yêu không nói bồn chồn khổ cực

Chuốc chén sầu lạc bước giai nhân

Chiều tà ảm đạm trần gian

Ngày qua tháng lại tuổi xuân muộn phiền

 

Yêu bệnh tật triền miên khổ ải

Hồn bơ vơ tê tái bi ai

Năm canh thổn thức u hoài

Âm u địa ngục khứ lai tận cùng

 

Yêu bằng được tình càng thôi thúc

Trái tim khô tủi nhục đoạn trường

Gây bao oán hận thê lương

Trả vay vay trả thảm thương cõi người

 

Yêu là thế nổi trôi đằng đẵng

Cánh phù du sao chẳng muốn thôi

Trăng lên thỏ ngọc sương rơi

Sè sè nấm cỏ xa xôi ngàn trùng!

cảm tác thơ Phương Đẳng: Yêu

3.8.2013 Lu Hà

 

Sầu Mộng Nhớ Quê

chuyển thể từ thơ Chu Vương Miện

tặng các cô dâu Việt Nam lấy chồng Tàu

 

Chiều quan tái sương sa mây lạnh

Tựa gốc đa  lóng lánh ngàn lau

Lưng chừng gió thoảng hương thu

Chim rừng lá rụng bể dâu ngậm ngùi.

 

Hoàng hôn xuống canh thâu trăng chếch

Nỗi niềm riêng bạc phếch người ơi!

Quanh sân còn đám bùi nhùi

Hỏi xem phong cảnh lòng ai tủi sầu ?…

 

Chuyện lơ láo không đầu không đũa

Buồn ngâm nga tình tứ ca dao

Nhạt nhoà dấu mực hiên rêu

Đoạn trường thê thảm nhuốm màu trần suy

 

Ngẫm trăm năm cõi người đau khổ

Kiếp đời như cây cỏ hoa rơi

Tua dua một mảnh trăng soi

Chim bay cá lặn tăm hơi mút muà

 

Đất san sát mái chuà cao mọc

Gió vi vu thông lạc điệu nào?

Nỉ non tiếng nhạc ngọt ngào

Suối tuôn róc rách nhiệm màu đắng cay

 

Nghe xoang xoảng chuông vàng khánh bạc

Giọng ca dao từng bước ầu ơ

Người ta dệt vải kéo tơ

Cho tôi gặp mộng được mơ với nàng…

 

Trời sao sáng thương chàng trăng ngọc

Đợi cau già dưới gốc em van

Mẹ cha mong chuối thơm ngon

Gieo cầu đúng chỗ gả con đúng nhà

 

Chuyên chính kẻ biết đâu lẽ đạo

Phá kỷ cương lễ giáo sang Tàu

Làm dâu xứ sở bơ vơ

Bồ hòn oán ngậm không bờ bến thương

 

Đêm lách cách gian buồng thông cưả

Chòi điếm canh nhục nhã thế này

Trong veo trời thoảng mây bay

Lấy chồng trung quốc đắng cay hở trời….

 

Ngày sáu khắc thở dài tê tái

Đêm năm canh nhức nhối u hoài

Đèn khuya dầu thiếu trêu ngươi

Hàng Nga song cưả mỉm cười miả mai

 

Nghe ai nói đẹp đời cứu đói

Một bước đi tươi rói giảm nghèo

Đong đưa lo chạy lên bà

Đường tơ chỉ đứt nương dâu lưá tằm…

 

Phận lẽ mọn tôi hèn lỡ bước

Hồ Xuân Hương Tổng Cóc tiếc xuân

Bán chôn nuôi miệng nuôi thân

Mình làm mình chiụ còn than nỗi gì?

 

Hoa cứ rụng lệ rơi sương đổ

Hạt mưa sa gom lá đầy sân

Đốt thành mây khói trầm luân

Ruột gan đứt đoạn thả hồn hư vô

 

Kiếp quả báo đàn bà con gái

Bờ cỏ khâu oan trái thương đau

Bao nhiêu tâm huyết đợi chờ

Tằm non chết yểu lá dâu uá vàng…

 

Thời lơ đãng đò ngang hờ hững

Chê núi này lững thững em sang

Lấy chồng Đài Bắc vẻ vang

Con sen đưá ở vội vàng làm chi?

 

Kể như gió thầm thì ảo não

Thuý Kiều xưa lần giở từng trang

Công cha nghiã mẹ mọi đằng

Bên tình bên hiếu lỡ làng đời con

 

Còn đâu nưã thuyền quyên yểu điệu

Lũy tre xanh hiền dịu mặt hoa

Ao bèo luống cải gà nhà

Đất lề quen thói bốn muà xanh tươi…

 

9.3.2010 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận về bài viết này