NỖI ĐAU ĐỨT RUỘT – DTDB
NỖI ĐAU ĐỨT RUỘT
DTDB
Rời đất mẹ mang “nỗi đau đứt ruột”
Xuống ghe chèo lặn lội bỏ xóm thôn
Những xót xa luôn gặm nhấm tâm hồn…
Cha mẹ, người thân, ngọn rau, tấc đất..
Nỗi hờn oán, tiếc thương… ôi chất ngất
Khi Cộng tràn vào cưỡng chiếm miền Nam
Sau Tháng Tư Đen năm Bảy Mươi Lăm
Nước Việt Nam thành nhà tù vĩ đại!
Bao nhiêu kẻ vượt biên ra hải ngoại
Bấy nhiêu người… ở lại lánh vào bưng
Hơn bốn mươi năm chiến đấu không ngừng…
Chống càn Cộng… từ Nam, Trung chí Bắc
Kẻ tha hương cũng đồng lòng đuổi giặc
Những hội đoàn, đoàn thể… đã quyết tâm
Người lộ diện, kẻ tranh đấu… âm thầm
Không cùng lối nhưng thù chung quyết trả…
Vũng Áng ơi, biển xanh nuôi tôm cá…
For-mo-sa thải độc thẩm đại dương…
Dân Việt Nam phải khốn khổ đoạn trường!
Bởi lũ Cộng cầu vinh… đem bán nước
Chúng đã nhường, đổi, hiến dâng… từ trước
Bọn gian manh… tinh Tàu cộng hai mang
Rước giặc vào… chúng nuốt trửng Việt Nam
Lảnh thổ, lảnh hải… ngoại xâm chiếm cứ
Đất Việt Nam, người Việt Nam gìn giữ
Dân trong nước phải tranh đấu tới cùng…
Quê hương tả tơi… là nỗi đau chung
Người xa xứ… không khoanh tay đứng ngó
Dù cách ngăn… vẫn xác xao nỗi nhớ
Quê hương, gia đình và tuổi mộng mơ…
Sài Gòn, Vũng Tàu… một thuở nên thơ
Đồng Tháp, Tân Châu… Cà Mau, Vàm Láng
Vườn cam, quít, xoài… hườm hườm rám nắng
Dân miền Nam trong nếp sống hoan ca
Bún, Cần Thơ, Đà Lạt, Huế, Biên Hòa
Quà mua tặng… tâm tình người lính chiến
Nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm…
Có còn chăng nhức nhối… mất quê hương
Người ra đi, kẻ ở lại kiên cường
Dù thời gian làm đổi thay dáng vóc
Dù sương trắng điểm nhạt phai màu tóc
Kiên định lòng chung thủy… cố hương ơi
Rồi một ngày không xa sẽ đổi đời…
Quốc Kỳ Vàng tung bay trời nước Việt
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Email: dtdbuon@hotmail.com