QUÊ HƯƠNG Ở LÂU thơ chuvuongmiện
QUÊ HƯƠNG Ở LÂU
thơ chuvuongmiện
*
cái nị hỏi ngộ quê hương ở đâu ?
ngộ xin thưa ngộ ở pên Tàu
quê tổ tiên ông pà Kinh Châu Hồ Bắc
năm 48 ngộ đi chạy giặc
rồi gia đình lạc đường chạy tới Quảng Châu
ngụ tại Nam Ninh bán bánh màn thầu
rồi mở quán vịt tìm bên Pắc Hủi
thơì thế khó khăn theo tàu buồm vế Móng Cái
nơi này ngày xưa là châu Vạn Ninh
ông già làm phu mỏ hạt Tiên Yên
sống không lược dơì về Ba Chẽ
ngộ không có vô trường đi bán rong hạt dẻ
rôì sau này đi bán càrem
Tây Tàu Ta đánh nhau ở không yên
nên sắm thuyền xuôi Thu Xà Quảng Ngãi
ông già mở quán bán bánh bao xiú mại
còn phần ngộ đi bán rong bánh bò bánh tiêu
nơi này gần Phú Thọ Cổ Lũy mến yêu
gần mũi Ba Làng An nhìn qua cù lao Chàm ngoài biển
có ngày ngộ đi pán nơi hòn Thiên Ấn
rồi đi tào lao tới tận Mỹ Khê
ngộ lạc luôn không piết đường về
ở Mỹ Lai Mỹ Khê vừa la vừa khóc
ông già ngộ bèn thuê xe đạp
sang đến nơi để đón ngộ về
gia đình 1 lèo dọn tận Ba Gia
trụ nơi đó mờ nhà thuốc bắc
ngộ đuợc đưa ra Bình Sơn ở nhà Mộc Dũ Dìn
sáng sáng qua đò đến Bình Vân để học
ba cái chữ vỡ lòng là A B C
thứ 7 chuá nhật ngộ đi bộ về
có lắm lúc đi lang thang lên Tịnh Giang Đồng Cọ
thụt xuống chút là thôn Đồng Ké
ở ngay bên họ đạo Cù Và
Tịnh Minh Tịnh Sơn hương lộ không xa
rừng bứa cành ngang ở trên Sơn Tịnh
đây rừng xanh cuả 10 năm kháng chiến
nghèo vô cùng nghèo xác nghèo xơ
nghèo ngang cây gòon cành là đu đưa
thòng những trái gầy đu đưa trước gió
bây giờ thì Quảng Ngãi Ba Gia không còn nưã
mà ngộ đã qua Mỹ bán Cáp , thịt Heo quay
gà hấp xì dầu độ nhật môĩ ngày
ngớ về Kinh Châu mà buồn lắm lắm
đó ngộ kể cho nị nghe tàm tạm
hiện bây giờ ngộ đã quá 60
có vợ có con có cháu nội rồi
mơi mốt ngộ già ngộ bệnh ngộ chết
đơì ngộ đến đây kể như gần chung cuộc .
CHUVUONGMIEN
RẮN GIÀ RẮN LỘT
chu vương miện
–
người già người đi thẩm mỹ
người giầu thay vợ
kẻ không tiền đổi chồng ?
chả còn con ma nào đi tát biển đông
nên nước biển càng ngày
càng dâng cao chi lạ
thói đời được chim bẻ ná
được cá quăng nơm
chả còn vô tư như gã chuồn chuồn
sống thản nhiên bay đậu
sống thoải mái ngày nào cũng nhậu
tuần 7 ngày chiều mô cũng lai rai
chuyện nhân gian gió lọt phên ngoài
giọt sương rụng cành 3 tiêu lộp độp
3 cái lăng nhăng
sơn và thác ?
hơi mất công
chả ai ở không
trả lời
–
10 voi không được bát nước xáo
nói chung là 3 xạo
nói theo tiếng đàng ngoai
là nói khoét nói láo
nói theo đàng trong là nổ
là bố thằng cuội
100 năm toàn bị lừa
hết lừa lại đến ngựa
hết ngựa lại đến la
cả dân tộc 2 miền
đều bị hỏa mù
lấn cấn xô đạp vào nhau
chả thấy đường ra ?
ngày hôm nay ?
y ngày hôm qua ?
RUỘT TẰM
chu vương miện
–
kéo mãi rồi cũng dứt
sức ngừơi lao động mãi rồi cũng kiệt
trâu bò kéo mãi rồi cũng đứt
bom đạn nổ hoài
thì chỉ có con đường chết
chửi rủa nhau hoài thì chỉ
mỏi cái mồm và quá mệt
phí tổn quá nhiều
mà không sơ múi gì ?
3 bẩy 21 ngày thời cút
thơ văn tán nhảm bố láo
có ngày cũng cụt
ghệ không có mánh
thì đường càng dài càng hun hút
–
tre già không có măng mọc
nhà không có nóc
bô xu ngồi vỉa hè
bên quán cóc
ngửi mùi cà phê bắp rang
bay ra từ bếp lò
ngửi chùa hơi thuốc
toàn là mím môi
không ra cười và cũng không ra khóc
–
bảo đảm chăm phần chăm
thước ho bà lang Trọc
thuốc ho hàng Bạc
con khỉ làm trò
kéo xe gánh nước
còn anh quảng cáo
toàn nói phét nói dóc
còn có người nghe
bây giờ bà lang đẵ để tóc
không Trọc
–
người ôm mặt khóc
người há mỏ cười
giống ông Ba Mươi
ốm nhách
bị nhốt trong lồng sắt
chúa sơn lâm
tên cúng cơm ngày xưa là Cọp
chả khác gì con chó đói
nằm lim dim mắt thở dài
TẠI TẠI SAO
chu vương miện
–
thật ra biết bao nhiêu điều không thể hiểu
là tại sao ? con người sinh ra rồi chết đi ?
mùa xuân lá xanh mùa thu lá đỏ
cũng như những con sông đều trôi về bể
như con người trai gái yêu nhau
như ngỗng trời bay mãi về đâu ?
và thử hỏi có phút giậy ngừng lại
sao có biên cương tháp canh cửa ải
hoặc chắn ngang sừng sững trường thành
khi có con người là nổi chiến tranh
nhân loại chả có 1 ngày hoan lạc
trong nhà đống tiền ngoài đường đống rác
trong nhà đống lúa ngoài ngõ đống rơm
chuyện muôn đời ly nước chén cơm
và ấm nước sục sôi trên bếp
chuyện nhân sinh dài làm sao nói hết ?
nên chi ? thơ văn nhạc nói dùm
nói mầu mè nghệ thuật dân gian
noí kiêu ngạo toàn là trí thức
ơi văn chương nghe qua ngủ gục
chuyện trên trời dưới biển buồn tênh
từ khi có con người là có gian truân
nên lắm kẻ dời non lấp biển
thực ra cuộc đời này còn nhiều bí hiểm
là tại sao ? ta lại có nơi này ?