TÔI VIẾT CHO ANH thơ Dư Thị Diễm Buồn

 

 

TÔI VIẾT CHO ANH

 

“NGỤC SĨ NGUYỄN CHÍ THIỆN”

 

DTDB

 

 

Chi-ca-gô vào một chiều nhạt nắng

Lưu lạc xứ người có buồn không anh?

Hắt hiu gió lạnh, nhưng tình người ấm

Trời vàng thu lá phai sắc sa cành!

 

Đôi mắt anh ẩn nỗi niềm sâu thẳm!

Xót tình người, đau vận nước nổi trôi?

Tháng năm dài đọa đày trong trại cấm!

Tù ngục riêng mang uất hận ngút trời!

 

Phải anh trót sanh ra nhầm thế kỷ?

Trong một chế độ vô thánh, vô thần

Cả bọn cầm quyền vô tâm, nghịch lý

Đầu độc dân lành mất hết thiện, nhân

 

Cộng: đảng trị, độc tài, ham đánh đấu…

Không nghe chúng, sẽ trù dập khảo tra!

Phải theo chúng là con đường tối hậu!

Chống lại, đuổi tận giết tiệt… không tha

 

Nguyễn Chí Thiện, đã làm chi nên tội?

Mà dãi dầu hai mươi bảy năm tù?

Phải anh biết chúng diệt chủng, gian dối…

Nên bị gày án phản động thiên thu…

 

Hỏi Cao Xanh, bao nhiêu năm một kiếp?

Lấy quyền gì, lại bắt bớ cầm giam?

Đời nhân thế mong manh như giấc điệp

Sao nở đành? Cùng dân tộc Việt Nam!

 

Anh như đóa hoa sen vùng Đồng Tháp

Trong đìa ao chẳng vướng bợn mùi bùn

Không theo Cộng, dù sống trên đất Bắc

Thà tù, không luồn cúi để ung dung!

 

“Hoa Địa Ngục” những vầng thơ diễm tuyệt

Bên trời tự do bừng nở ngát hương…

Là gương soi cho những người dân Việt…

Cho những ai không Cộng sản tha phương

 

Tôi gặp anh hôm nào nơi phố Gió

Mười mấy năm sau, thung Lũng Hoa Vàng

Thơ, văn chương… thuyết minh trong lần đó

Có đồng điệu Song Thi, Hồ Trường An…

 

Xin ngưỡng phục văn, thi nhân… chống Cộng

Dùng cây bút thép diệt ác, tà tâm…

Dù bị chụp mủ, hàm oan trầm thống…

Vẫn sáng trong như nhật, nguyệt đêm rằm

 

Kiếp nhân sinh, cõi đời nhiều hệ lụy!

Danh, tiền, tài … hủy diệt với thời gian

Văn chương đổi thay theo thời… tích lũy

Tấm lòng son mãi chói lọi huy hoàng

 

Cộng sản tàn độc xích xiềng, chém giết

Giàu, sang, phú quý… rồi cũng buông rơi

Nhân thế tị hiềm, ghét, ganh, cay nghiệt…

Mong bình an nơi ơn phước Đất Trời

 

Xin tạ ơn người khai đường mở lối…

Không vì lợi riêng, quỳ lụy ác gian

Kẻ cầm bút vạch trần… vô tiếc hối

Nguyễn Chí Thiện, nêu cao ngọn bút vàng

 

Mây thu tím, nắng Ca-Li nhàn nhạt!

Tin đưa về anh vĩnh viễn ra đi!

Gió ướm lạnh lá vàng rơi lác đác

Mưa sụt sùi đẫm ướt cánh chim di!

 

Anh đi rồi, để buồn thương nuối tiếc…

Bất khuất, kiên cường… lưu mãi ngàn sau

“Ngục sĩ” ơi, nghẹn tâm tình tống biệt!

Cõi lòng tôi, lệ kính ngưỡng dâng trào!

 

 

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

 

Tuyển tâp văn “Niềm Thương Nỗi Nhớ”

 

ĐT: (530) 822 5622

 

Email: dtdbuon@hotmail.com

 

 

Bình luận về bài viết này