TẠ NHÉ NHÂN GIAN BẢN TIN THỜI TIẾT – Trần Vấn Lệ
TẠ NHÉ NHÂN GIAN BẢN TIN THỜI TIẾT
Tuần tới không mưa, trời nắng suốt!
Tin thời tiết thế, có mừng không?
Đời không còn chỗ nào nương tựa,
Phơi tấm lòng cho thơm gió Đông!
…thì lạnh! Cứ run cho bõ ghét
Vòng tay nghe ấm mảnh thơ Tình!
Chưa xong ráng nghĩ cho xong, tiếp,
kết thúc chuyện gì cũng mỏng manh!
Mà tuổi mỏng manh rồi chứ nhỉ?
Mừng vui ai hứng nắng trên đồi…
Nhớ hoài Đà Lạt – em yêu quý,
một nụ hoa hồng – em thắm tươi!
Có thể ai cười khi ngó phấn
thông vàng bay trên sân trường xưa…
bay trên hồ nước long lanh nắng,
mắt chớp vô tình áo phất phơ…
Những tà áo dài bay chiều tà
Gió Đà Lạt thổi trắng màu hoa.
Hoa Thu Cúc nở mùa Xuân Cúc
Có một chữ gì Thơ có chưa?
Thưa có, thưa em: tàn tuổi Lính!
Thầy không còn nữa dáng hao hoa!
Tuổi tàn, đời đã tàn theo tuổi,
Thơ bội tình chung cả Nước Nhà!
Đau lắm, em à, anh nói thế
theo tin thời tiết tạ nhân duyên,
tạ sân trường với chùm bong bóng
tím, đỏ, xanh, vàng… tưởng áo em!
*
Em cao guốc nhỏ không vào lớp,
Trường mấy hành lang (*) vẫn rất dài
Tuần tới nắng thơm thành phố nhớ
Thầy còn chút xíu tuổi thời trai…
Trần Vấn Lệ
(*) Tôi nhớ thơ Diễm Châu: “Chị về đây với người ta, một hành lang rộng buồn da diết buồn!”. Tôi xin lỗi Diễm Châu…