NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH – Ngã Du Tử
NIỀM MƠ DŨNG KHÁCH ( BẢN CHÍNH)
Nghe gió rít cơ hồ như trước mặt
Chùn chân ư. Người kỵ sĩ ngang tàng?
Không, quê nhà cùng mây nước quan san
Với nòi giống ngại ngùng gì mưa gió
Một sắc mặt với tiếng cười rạng nở
Dưới chân xa làm sao chẳng tung hoành
Đã đương đầu những vạn lý trường chinh
Thì dũng khách có hề chi ái ngại
Chiều chưa chín với nổi lòng réo gọi
Tiếng kiêu binh vẫn dai dẵng phía ngày
Đưa mắt nhìn đuôi kiếm nắm chặt tay
Nghe giục giã tiếng người đang đứng đợi
Quê hương Việt muôn đời mong vươn tới
Có lẽ nào không góp sức cùng nhau
Tiếng chân ai vừa khai nhịp bước mau
Như hối hả trước muôn trùng sóng gió
Tình non nước đang độ vừa chín bói
Giục ngựa mau theo vó sớm biên thùy
Về kinh thành san sớt những hiểm nguy
Dân tộc sẽ rực màu vàng dân chủ
Mấy mươi năm cứ mãi trong ru ngủ
Núi sông xương vẫn ôm hận trắng trời
Thống nhất rồi cơm áo vẫn im hơi
Đành lặng tiếng từng mùa đau ngang trái
Cả dân tộc đau từng ngày ái ngại
Đếm lầm than uất nghẹn dưới từng nhà
Ai lưu vong trên dòng thác quê cha
Nghe thân thế nhọc nhằn từng thớ thịt
Nghe giá rét bảy mươi năm mộng mị
Núi sông ơi có nghe tiếng thở dài
Đảng cầm quyền sao chẳng biết thương ai
Chỉ hăm hở phụng vì danh với lợi
Nơi núi thẳm là thần dân thua cuộc
Chỉ là người có trọng trách với non sông
Nơi rừng sâu là đồng loại giống dòng
Đang tức tưởi trước nổi buồn thua cuộc
Có người lính một lòng cùng đất nước
Cải hiên ngang người quản ngục khoan thai
Vì căm giận run người lời nhục mạ
Rằng : “miền Nam là bè lũ tay sai”
Rồi tối ấy bị giam cầm, đánh đập
Khi sáng ra báo cáo : – chết bất ngờ
Mối hận nầy không cho phép làm ngơ
Rồi gầm thét bọn quan giam vỡ mật
Nghe kể lại những người tù cải tạo
Mà thương người chiến sĩ rất xứng danh
Xác thân anh nằm lại phía bìa rừng
Lòng đồng đội cứ chiều về thương tưởng
Ngày trắng mặt nhìn xa về tứ hướng
Cây rừng cũng run rẫy trước cường toang
Đêm trôi theo từng giấc ngủ chập chờn
Lòng lạnh giá từ đồng bằng đến núi
Sao đất nước mãi chìm trong nhục tủi
Mùa trăng yên không còn hiện bên trời
Tuổi mười hai chân rảo bước khắp nơi
Chân quờ quạng tìm miếng cơm kiếm sống
Phiên nhật tụng : “cố cắn răng chịu đựng”
Áo thanh xuân rách nát khắp sông hồ
Ai đã từng xưng tụng và tung hô
Ngồi co rúm trước nỗi đời cơ cực
Người lính trận tung hoành thời ngang dọc
Đành co ro trong nét mặt oán hờn
Thương cả đời trong nỗi nhớ cô đơn
Ơi đồng đội, cả bọn mình thua cuộc ?!
Ừ, có lẽ vận của người mất nước
Cũng trôi theo cùng năm tháng đọa đày
Ở quê nhà không có một đường bay
Đành thúc thủ theo chân ngày luân lạc
Mùa tăm tối biết tìm đâu cánh hạc
Để xa bay cho đỡ kiếp sống mòn
Đã khinh thường bọn giá áo túi cơm
Lòng giục giã lên đường tìm hướng sống
Đêm thấp thỏm giữa rừng xa lồng lộng
Ngày đầu tiên thớ thịt dậy phương xa
Dẫu ly quê, nhưng được ngắm trăng ngà
Bớt đau khổ hơn quê nhà nguy khốn
Cả đất nước cùng bo bo, cơm độn
Vẫn tự do hơn vì thấy được hồi sinh
Ai đã từng chứng kiến thuở bình minh
Của thống nhất nước nhà may mới hiểu
Đất nước nầy là quốc gia nhược tiểu
Các ông to thường chia chác thị phần
Xét cho cùng khi chấm dứt chiến tranh
Lòng dân tộc tan hoang nguồn đạo lý
Điều rất thật là lòng tham và ích kỷ
Không khoan dung, lịch sự với dân Nam
Nhốt dân Nam trong cái rọ tù đày
Và từ đó lòng người thành ly tán
Nổi rên xiết của dân lành ta thán
Núi sông xương đã tô thắm đền đài
Ai ngoảnh mặt với mắt đầy máu lệ
Tội dân tôi suốt mấy chục năm dài
Tổ quốc quật cường sao đày đọa tương lai?
Nên lũ lượt cả triệu người bỏ nước
Cuộc di tản lần đầu trong lịch sử
Khắp hành tinh choáng váng nổi kinh hoàng
Cả trăm người chòng chành chiếc thuyền nan
Biết nguy hiểm nhưng phải đành chấp nhận
Đem tự do đánh đổi cùng số phận
Ôi, quê hương thống nhất là thế sao?
Lịch sử ngàn năm vẫn mãi tự hào
Nghe chua chát, nghìn sau còn đứt ruột
Ngày đặc quánh những nỗi buồn non nước
Xác thân người rẻ rúng đến vậy ư?
Lịch sử sang trang : – Từ ấy đến giờ
Ghế quyền uy củng cố bởi xác người
Từ đồng bãi đến biển xanh ngơ ngác
Sao quê hương như địa ngục dưới trời
Ngày nhọc nhằn, đêm nơm nớp âu lo
Người thua cuộc như cá nằm trên thớt
Kẻ chiến thắng muốn bắt ai thì bắt
chẳng luật lệ gì chỉ mũi súng AK
Vết thương loang đỏ cả nửa sơn hà
Tội dân tộc còn dìm trong khốn khổ
Ông làng bên chỉ làm người lính nhỏ
Nhưng tư thù, tối ấy bị dẫn đi
Nghe xôn xao ông đã được nằm lì
Cùng “phản động” dưới hào sâu trong núi
Lịch sử Việt đầy oán hờn nhục tủi
Trăm năm sau còn mưng mủ bên lòng
Dũng khách buồn trước cảnh ngày trông ngóng
Gió van lơn ngơ ngẩn một vùng trời
Thanh kiếm sườn bẻ gãy ném xa khơi
Tiếng than oán cứ bay đi lồng lộng
Chuyện học hành thầm ban khắp nơi nơi
“Lý lịch xấu không được vào trung học
Chua xót quá triệu cánh chim non nớt
Đành ra đồng cấy hái hoặc làm rau”
Thủy lợi, trồng rừng kẻ trước người sau
Cứ từng đợt tha hồ đi kiến thiết
Phải tranh đấu với bọn người quyết liệt
Không theo chủ trương có ý phản đòn
Khắp miền Nam rầm rập những đoàn dân
Như măng sữa lên đường đi chiến dịch :
Sáng ra nông trường, chiều về chính trị
Tiếng ong ve than oán cứ xầm xì
Những dòng người cứ lầm lũi bước đi
Là xung kích, đâu cần thanh niên có
Phải kiến thiết sau chiến tranh gian khó
Tiến lên nào, hỡi sức mạnh thanh niên !
Giờ nghỉ ngơi, rừng hoang lộ trăng hiền
Là ca hát, chuyện trò cùng tâm sự
Đoàn chim non như bầy người lữ thứ
Hết rừng hoang lại đến chốn non già
Dưới vòm trời cứ mãnh liệt ngâm ca
Khi nghỉ việc là tụm năm, tụm bảy
Cũng nhờ vậy nên nhọc nhằn cả thảy
Không làm đau suốt nắng dãi, mưa dầu
Nông trường xanh những bãi mía, cùng dâu
Là thành quả của tháng ngày khó nhọc
Dẫu miếng sống có quá nhiều cơ cực
Cũng trôi theo bước chân trẻ từng ngày
Mười lăm năm sau có chút đổi thay
Là tháo rọ khi buộc vào năm tháng trước
Quê với quán giờ đây người xuôi ngược
Vào miền Nam lập nghiệp, ngóng lên đường
Tiễn chân đi hạt lệ rỏ thương vương
Lệ hy vọng là niềm vui bỏ xứ !
Cô bạn gái đưa bạn trai trong xóm
Thẹn?, vụng về cúi xuống lỡ nụ hôn
Bàn tay thon vẫy theo bánh xe lăn
ôi, phơ phất bên trời lòng yêu mến
Bước rẽ lối có khi lòng thắp nến
Ngày hân hoan khi giã biệt quê nhà
Ta một thời cũng đường sắt xông pha
Cũng nước mắt cùng mồ hôi khó nhọc
Cũng mưa nắng với gió sương xuôi ngược
Nên thương ai đã vất vả trăm bề
Đã một thời sương gió buốt lê thê
Cứ vùng vẫy với đôi chân lãng mạn
Đôi mắt nhớ một chiều về cố quận
Mà rưng rưng vị lệ mặn ngược dòng
…
Ngày cuối năm xuôi ngược ở Sài Gòn
Cùng bè bạn giữa góc chiều quán xá
Trước con đường có dăm người khách lạ
Đón xe về cho kịp với quê xa
Tiếng yêu thương có vọng đến quê nhà
Hoài trông ngóng mắt buồn giăng phía nhớ
Ơi, thương lắm những mặt người khốn khó
Chắc bơ vơ trước giờ phút giao thừa
Nên đành lòng đợi xe chiều ba mươi
Mà đường phố càng vắng dần về tối
Năm sẽ hết, ắt người nhà chờ đợi
Về trước quê đầm ấm với gia đình
Tết quê nhà sao quá đỗi thiêng liêng
Và lần giở hai mươi năm qua gấp
Ôi đất nước suốt chiều dài Nam Bắc
Bao nhiêu người cuộc sống có niềm vui?
Vết thương đau khi quá đỗi ngậm ngùi
Đầy bất lực đôi vai trần dân dã
Đám quan chức – sao gọi là đầy tớ
Chỉ biết vinh thân cùng ghế ngồi cao
Thần dân tháng ngày mài miệt lao đao
Giải với phóng chỉ toàn là giả dối
Hởi chủ nghĩa đã quá nhiều tội lỗi
Quê hương nầy máu lệ đã dày lên
Các quan ta cứ vênh mặt ngông nghênh
Rồi xà xẻo từ rừng về đến phố
Và như thế thênh thang đời quan lộ
Mặc dân tình chết đuối giữa đói ăn
Đất nước thanh bình sao quá bất an
Người lương thiện sợ bọn người ác độc
Pháp luật quay lưng những lương dân áo cộc
Lẫn quần thô, của xứ sở lắm anh hùng
Giáo dục vốn là khai phóng cho chung
Sao bế tắc loay hoay thời với thế
Dại dột đem thuyết Mác Lê vào Đất Việt
Làm đảo điên nền luân lý nước nhà
Bảy mươi năm đất nước mãi Tàu, Nga
Nền văn hiến cô đơn và rét buốt
U mê chọn Mác, Lê, Mao làm cật ruột
Dân lầm than từ độ ấy đến giờ
Hết chiến tranh ba mươi năm mãi xác xơ
Ban lãnh đạo không biết gì quản lý
Bởi tất thảy hẹp hòi và đố kỵ
Lo vét vơ cho đầy túi mỗi người
Rồi tha hồ nhũng lạm khắp nơi nơi
Nên dân tộc triền miên trong đói khổ
Cả đất nước nhuộm một màu đen tối
Mà dân lành gánh nợ đến xanh xương
Năm tháng qua internet dẫn đường
Mở sự thật, chuyện thường ngày mới biết
Toàn lũ quỷ cứ ngỡ rằng tha thiết
Cúi cong mình làm mọi kẻ xâm lăng
Một ngàn năm đã đô hộ giống dòng
Dân nước Việt bị vào vòng tăm tối
Tiền nhân hởi tiếng rên dân đồng vọng
Theo chiều dài đất nước đến xa khơi
Bởi quan chức kết bè cùng bọn quỷ
Mệnh danh rằng quy hoạch dự án xanh
Những người dân bỗng chốc hóa bần cùng
Ai không oán lời dối gian có cánh
Khắp đất nước hàng hàng về Hà Nội
Những dân oan trắng mắt mãi trông chờ
Cửa quan cao nhất cứ ngoảnh mặt làm ngơ
Đói và rét lang thang đầy đường phố
Tội lỗi ấy mai sau đời lần giỡ
Biết bao giờ rõ mặt bọn gian tham
Vài con người đau khổ với dân oan
Nỗ lực giúp bị cho là chống đối
Khi Bắc Nam đã nối liền một mối
Nỗi oán than lan rộng tới khắp miền
Nỗi nhục nào bằng tham vô độ triền miên
Xẻo đất nước và máu xương dân tộc
Và dũng khách nhìn đời lòng ngao ngán
Bởi túi tham vô đáy bọn quan quyền
Bèn quay về giấu mặt khóc quan san
Hỏi dân tộc bao giờ thành cao lớn
Trong thiên hạ còn bao nhiêu người, ngợm
Có lẽ nào đất nước mãi triên miên
Các thần dân sao mòn mỏi muộn phiền
Lòng vẫn biết còn nhiều người yêu nước
Là vận nước cứ mãi hoài từ khước
Bao năm sau dân tộc sẽ lưu đày
Sẽ một lần che mặt đốt niềm đau
Bọn xâm lược hả hê trò đốn mạt
Là dân tộc đã chịu nhiều tủi nhục
Núi sông ơi huyết lệ chuyển thành lời
Dũng khách giận vì dân tình mãi im hơi
Không biết đứng, lấy gì đi đến đích
Viết trường ca nầy như thay lời hịch
Màu non sông có chuyển đỏ sang vàng
Bởi tham tiền vô độ với giang san
Bài lịch sử ngàn năm còn phán xét
Ai ngụy, ai tà, và ai danh chính
Sẽ nghìn sau còn lại với thời gian
Mong một ngày lịch sử sẽ sang trang
Cho dân tộc bừng lên màu chân lý
Ngày sẽ khác tàu Việt Nam chuyển bánh
Chạy trên ray thời dân chủ dẫn đường
Ta một đời mơ cường thịnh quê hương
Như núi thắm rực màu xanh cây lá
Như sông suối thuận xuôi về biển cả
Thành đại dương xanh biếc đến kỳ cùng
Dân tộc nầy sẽ có một ngày chung
Vui độc lập, tự do và dân chủ./.
NGÃ DU TỬ/SG
Bài thơ ” Niềm mơ dũng khách” là nỗi ước mơ của thế hệ trẻ Việt Nam. Rất xúc động khi đọc trọn bài thơ dài khá đày đũ này. Lớp người già, lớp người chịu trách nhiệm việc mất miền Nam, rơi vào tay cộng sản, càng ray rứt. Nhưng dù gì đi nữa, vẫn tin tưởng ở thế hệ trẻ, sớm muộn sẽ đứng lên đóng vai trò Dũng Khách.
” Con nên nhớ con là giòng tuấn kiệt
Trong người con cuồn cuộn máu anh hùng” (HC)
Bài Niềm mơ dũng khách, là một bài thơ hay, có thể thay lời kêu gọi, lời hịch lớp trẻ đứng lên cứu nước.
Nguyễn Liệu