THƠ VIẾT GỞI EM TRAI – Trần Quang Châu
THƠ VIẾT GỞI EM TRAI
Trần Quang Châu
Từ đêm ấy. Em tôi vừa biết khóc
Hơn nửa đời rồi- Em có thấy gì chăng?
Khi quê hương không còn tiếng súng!
Chỉ tiếng người hổn độn những âm thanh…
Tiếng khóc ngày đầu, như câu nhắn gởi
Xa lạ xóm làng, bỡ ngỡ người thân.
Em đâu biết… những chuổi ngày nối tiếp
Phía trước con đường không có trạm dừng chân!
Khi tiếng kẻng sớm mai vỡ òa bóng tối
Thì người người hối hả rủ lên nương…
Khi thành phố vắng bước Em qua lại.
Thì lao xao đủ thứ ở nông trường…
Từ thuở ấy Em như cây nuôi lớn.
Bằng sức người không ngại nổi gian nan…
Từ thuở ấy Em làm quen với Cuội.
Bỏ ruộng đồng ve vãn… bóng hào quang
Bao hạt thóc đã qua mùa khô hạn.
Quên hết rồi đâu những buổi còng lưng.
Thương con giun dấu mình sau luống đất
Để cho người vun đắp kỷ mồ chôn.
Tội nghiệp Em trai tóc xanh chưa kịp
Đi vào đời bằng những bước… thênh thang.
Bốn mươi năm, lối mòn thành xa lộ…
Phủ kín sau lưng bao nỗi hoang tàn!
TQC