Je croyais que vieillir. . thơ của Marcelle Paponneau
Je croyais que vieillir. . .
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalité)
Cứ Tưởng Già …
(phỏng dịch theo Marcelle Paponneau)
Tôi cứ tưởng nỗi buồn tênh tuổi tác,
Tháng năm tàn gió dập với mưa sa,
Tiếng ồn ào tâm hồn ta tản mác,
Tóc bạc dần gương mặt dưới làn da.
Có ngờ đâu tuổi đời không phải vậy,
Đừng thở than cho mộng ước tàn đi,
Từng bước nhỏ hẹp dần cho ta thấy,
Nỗi mến yêu ngắn đậm tuổi xuân thì.
Với ảo ảnh một bầu trời đen xám,
Với mùa thu không hoa nở môi cười,
Với câu hát không gợi ngầm lá thắm,
Với sử xanh không bút tả nên lời.
Nhưng đây nhé, tuổi đời thêm hiểu rộng,
Mỗi bước dồn không nghĩ đến ngày mai,
Cùng năm tháng già đi ta đâu thấy,
Ta không màn biết tuổi chốn thiên thai.
Tâm hồn ta không hề thay đổi nữa,
Ngàn trăng sao cho ước hẹn ngày mai,
Tim ta đã không còn tham mộng ước,
Khi trời trong nhẹ cuốn tháng năm dài.
Rồi ta ngắm những đóa hồng rộn nở,
Giữa mùa thu ta mở mắt nhìn đời,
Mùi thơm ngát nhẹ nhàng vương hơi thở,
Ta ôm choàng gối mộng giữa hoa rơi.
TTT(2012)
(Phỏng theo bài Je croyais que vieillir …
cùa Marcell Paponneau)
Tôi cứ tưởng tuổi già nhiều trầm cảm
Sợ tháng năm mưa bão sẽ cuốn đi
Làm sụp suy trí óc với những gì…
Như tóc rụng…nếp nhăn hằn trên mặt .
Nhưng thật ra già không đo bằng tuổi
Hãy vui tươi mà không phải than van
Vì thời gian quả là bạc là vàng
Quá ngắn ngủi để ta còn hưởng phước !
Tôi cứ tưởng khi già trời u ám
Tắt nụ cười..và xuân đến không hoa
Chẳng còn hương…tay run rẩy, mắt lòa
Ta sẽ trở thành con người vô dụng!
Nhưng thật ra, càng già càng thấy rộng
Sống bây giờ , không bận bịu ngày mai
Chẳng cần đếm tuổi ta và tuổi ai
Cứ vui sống,còn bao lâu không quan trọng .
Tưởng khi già tâm hồn ta thay đổi
Sẽ không còn thích ngắm những vì sao
Trái tim không còn rực nóng máu đào
Không tha thiết như ngày còn son trẻ.
Nhưng giờ đây tự mình tôi tìm thấy
Những đóa hồng đang rộ nở bên tôi
Mùi hương thơm tỏa tràn ngập đây rồi
Tôi hoan hỷ sống cuối đời tôi…thật đẹp !.
Jun, 2nd. 2012
motthoi
Cứ ngỡ khi tuổi già…
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt,
Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
E gió mưa ủ dột đáy lòng ta,
Ngại tóc thưa, da mồi trên gương mặt.
Bỗng chợt thấy già nua nào có tuổi,
Chẳng buồn lo, hân hoan lòng tràn ngập.
Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ,
Tuyệt vời thay, ngăn ngắn một ngày qua.
Ta cứ ngỡ tuổi già trời ảm đạm,
Xuân không hoa, miệng thiếu cả nụ cười,
Hoa biếng hát, ủ rũ lá cành khô.
Trang sách buồn, ngòi bút chừng khô mực.
Nhưng bỗng thấy tuổi già sao thanh thản,
Phút này đây, chẳng nghĩ đến ngày mai.
Đếm làm gì, năm tháng cứ trôi đi.
Mặc thời gian, nâng bút một vần thơ.
Ta cứ ngỡ tuổi già lòng héo úa,
Còn lúc nào bay bổng với trăng sao?
Tim khô cằn không một tia lửa ấm,
Sưởi lòng ta giữa khung trời giá buốt
Bỗng chợt thấy một đóa hồng nở rộ.
Say ngắm hoa rạng rỡ dưới trời thu,
Ta hít mạnh giữ lại mùi hương cũ,
Sưởi lòng ta trong những buổi chiều thu.
(Nguyên bản bằng tiếng Pháp của nữ sĩ
Marcelle Paponneau. Bà đã 77 tuổi và gần
như mù loà, thế nhưng đã đạt được nhiều
huân chương và khoảng 192 bằng khen thưởng)
Bures-Sur-Yvette,
Hoang Phong chuyển ngữ
CỨ NGỞ KHI GIÀ…
Tôi cứ ngở tuổi già làm tôi ảm đạm
Sợ mỗi mùa qua năm tháng gió mưa sa
Sợ hỗn loạn sợ tinh thần ngày suy giảm
Sợ tóc hoa râm sợ nếp gấp làn da
Lại hóa ra khi già không hề có tuổi
Chả phải sợ run mà hãy hát ca lên
Mà này từng bước những tháng ngày tươi đẹp
Sao quá ngắn ngủi khi bóng ngã bên thềm
Tôi cứ ngở già là trời mây xám xịt
Xuân không ra hoa, môi lại tắt nụ cười
Hoa không tươi nở trên nhánh già cằn cỗi
Như quyển sách vô duyên cây bút sanh lười
Thật ra già tuổi đi lại càng linh hoạt
Từng phút giây không mơ tưởng tới ngày mai
Kệ tháng năm dòng đời tha hồ trôi giạt
Mà hãy bút trong tay sáng tác miệt mài
Cứ ngở tuổi già tâm hồn tôi biến đổi
Không còn thưởng thức vẻ đẹp của trăng sao
Trái tim khô chút lửa cũng không nhen nhúm
Khi trời chiều sự sống cũng hết dạt dào
Thật ra tôi lại thấy hoa hồng tươi nở
Nở mùa Thu ánh mắt rực rỡ tươi mươi
Tôi hít mạnh mùi hương hoa tươi đẹp đó
Cho phủ thơm lên mùa Thu của đời tôi
LÊ SỸ ĐÔNG
Tôi muốn góp vào đây bản dịch của tôi
TÔI CỨ NGHĨ GIÀ ĐI
(Thân mến tặng các anh chị và bè bạn đang độ Tuổi Thu)
Tôi từng nghĩ già đi ôi chán ngắt
Sợ tiếng ồn,sợ năm tháng chuyển luân
Sợ gió mưa, sợ sa sút tinh thần
Tóc ngả bạc và nếp nhăn trên mặt.
Nhưng rồi nhận ra già không tuổi tác
Rên rỉ thôi đừng mà hãy hát ca
Cuộc sống dần dần giúp ngộ thêm ra,
Ngày còn lại rất đẹp và quá ngắn.
Tôi cứ tưởng già đi đời tẻ nhạt
Như xuân không hoa, môi vắng nụ cười
Cây không đâm chồi, hoa chẳng thắm tươi
Sách trống rỗng, cây bút khô mực viết.
Nhưng rồi nhận ra già thành hiền triết
Thời khắc qua không nghĩ đến ngày mai
Chẳng tính thêm vào tuổi tháng năm dài
Mặc thời gian, bút trong tay làm bạn.
Tôi từng nghĩ già tâm hồn khô cạn
Sẽ chẳng còn mơ mộng ngắm trăng sao
Sẽ thiếu đi bầu nhiệt huyết thuở nào
Thay đổi đời tôi mỗi khi u uất.
Chợt nhận thấy những bông hồng đẹp nhất
Vẫn nở thắm nồng mỗi độ thu sang
Tôi hít sâu mùi hương ấy nhẹ nhàng
Và lưu giữ vào Tuổi Thu, náo nức.