QUÊ HƯƠNG thơ Đỗ Trung Quân
QUÊ HƯƠNG
Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu?
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắnng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ…
Sẽ không lớn nổi thành người
ĐỖ TRUNG QUÂN
QUÊ HƯƠNG BIS
Quê hương làm gì có luật
Nên ta luồn lách mỗi ngày
Quê hương mình thường lách luật
Huề tiền lắm vụ hay hay.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Cầu tre là đỡ lắm rồi
Còn hơn trẻ con chỗ nọ
Học về – nước – lũ – nó – trôi.
Quê hương là con diều biếc
Dán diều bằng giấy xanh xanh
Ta bay lên tầng chót vót
Nhìn – dân – bầy – kiến – chạy – quanh.
Quê hương là vàng bốn chín
Là hồng sổ đỏ vi la
Là oách như Xuân tóc đỏ
Chỗ nào biệt thự cũng ta.
Quê hương mỗi người chỉ một
Chỉ ngu mới một mà thôi
Nước trong hôm nào lộn xộn
Nước ngoài lại gặp ta thôi.
ĐỖ TRUNG QUÂN
Làm tại cái vi-la to bằng cái va-li
Phú Nhuận – 3/11/2011.