Đôi Điều Về Hiện Tượng Thơ Hoàng Quang Thuận – Lu Hà
Đôi Điều Về Hiện Tượng Thơ Hoàng Quang Thuận
Vô tình đọc trên mạng Facebook, tôi thấy có đăng về thơ Hoàng quang Thuận. Bình thường ra tôi rất ít khi lên tiếng hay viết bài bình thơ cuả ai đó mà tôi không có cảm tình, cảm xúc và ngưỡng mộ. Miễn rằng người đó không viết ra những thứ thơ dớ dẩn tuyên truyền phản văn minh tiến bộ lưà bịp dân tộc như cộng sản là được rồi. Nhưng lần này tôi buộc phải phá thông lệ quy tắc sống cuả riêng tôi.
Tôi buộc phải có ý kiến về thơ Hoàng quang Thuận vì tiếng gọi cuả lương tri, nhân phẩm và trái tim con người trước vấn nạn cuả nền thi ca dân tộc xuống dốc sa đoạ đồi bại như hiện nay ở nước nhà.
Hoàng quang Thuận là ai mà tôi phải mở đầu với những lời gay gắt như vậy, không nói là miệt thị khinh thường?
Nghe nói ông ta là giáo sư, tiến sĩ, viện trưởng viện công nghệ thông tin Việt Nam. Số là sau một lần đi chuà về, ông được đức vua Trần nhân Tông nhập mộng, đọc thơ vào tai ông và khi tỉnh dậy Thuận muá bút viết liền mấy ngày đêm ra 143 bài thơ đường luật và ông ta vội in ra một tập gọi là “Thi Vân Yên Tử”.
Tiếp đến các cơ quan tuyên truyên cộng sản báo đài ra rả hàng tháng trời ca ngợi như một hiện tượng nhập đồng hiển thánh và hội nhà văn Việt Nam do ông Hữu Thỉnh với cương vị làm chủ tịch đích thân tổ chức hội thảo. Không những thế họ còn dịch ra cả tiếng Anh, tiếng Pháp và còn gửi ra nước ngoài đòi tranh giải Nobel văn học? Đòi moi tiền cuả công quỹ hàng tỉ đồng để khuyếch trương quảng bá thần thơ Hoàng Quang Thuận.
Vì vậy. Tôi buộc phải đọc sơ lược vài bài để định giá thơ ông. Theo nhãn quan cuả tôi đây không phải là thơ đường, người làm thơ không hiểu một tí gì niêm luật thơ đường. Đây là loại thơ viết theo lối mới giống như lối cách tân các nhà thơ tiền chiến thường làm. Thơ viết ra là những câu ú ớ vô nghiã, những chữ gán ghép tùy tiện để lấy vần, thơ không có hồn, không có tình và không đáng gọi là thơ . Đây là một hiện tượng Chí Phèo lên cơn đồng cốt nói năng nhảm nhí loạn xí ngầu.
Tôi vẫn thường nói làm thơ phải có duyên thì thơ mới hay. Vậy duyên thơ là gì? Là cái phần ta không nhìn thấy được, đọc thấy được mà chỉ có cảm thấy. Tất nhiên cảm giác, xúc giác, tâm thức khác nhau thì đọc thơ hiểu thơ cũng khác nhau. Người vô học, trần trụi mô phạm vật chất thì cảm thức tâm linh rất kém cỏi, họ chỉ nên đọc những thứ thơ ba gai sắt đá như thơ ông Trường Chinh và thơ con cóc cuả ông Hồ, ông Hữu là hợp nhất. Thơ giống như một cô gái đẹp, cái đẹp thầm kín thì ít phô bày ra, nó ẩn dấu ở nụ cười, ánh mắt, dáng đi, điệu bộ, giọng nói, vẻ mặt, màu da v. v…Thơ làm ra chữ ít ý nhiều bằng các biện pháp tu từ, hình ảnh, ẩn dụ, siêu thực, siêu hình v. v…Một chữ viết ra phải mang nhiều ý nghiã. Cô gái đẹp không phải chỉ cưởi truồng ra khoe từng chi tiết từng sợi lông trên mình mới gọi là đẹp. Giống như nhìn cô gái đó thấp thoáng ẩn hiện xa xa thì đẹp nhưng dùng kính lúp để soi từng cái mụn trứng cá cuả cô thì đâu còn đẹp nưã?
Thơ Hoàng quang Thuận là như vậy, ta chỉ thấy chữ là chữ chồng chéo hổ lốn lẫn lộn thập cẩm như xương gà cẳng vịt mà không thấy ý, thấy hình, thấy cảnh thấy tình.
Bây giờ, tôi hãy cùng với các bạn từ từ khảo sát một bài đầu tiên nhé. Để xem ông thần thơ này viết ra sao?
Trường Thành
Núi Đắm chạy sang núi Thanh Lâu
Tường đông vững chắc những trụ cầu
Bắc thành vững chãi hình Lân phục
Cát lũy thành cao cạnh hào sâu
Nghìn năm mưa nắng với đất trời
Thành cổ Hoa Lư giữa mây trôi
Vách núi dựng cao trời đất nước
Cờ lau gió thổi mãi không thôi
Đây không phải là thơ đường, mà là do hai bài tứ tuyệt ghép lại và đây cũng không phải tứ tuyệt. Chứng tỏ tác giả cũng chẳng hiểu quái gì về nguyên tắc làm thơ tứ tuyệt, niêm luật thì sai bét nhè.
Tứ tuyệt cũng là một phần cuả thơ đường cắt ra, cứ bốn câu một bài. Thường thì người ta cắt ra bốn câu đầu hay bốn câu sau hoặc bốn câu giưã cuả một bài thất ngôn bát cú. Tứ tuyệt cũng phải có đối chữ, đối câu. Ví dụ: Bắc thành vững chãi hình lân phục không hề đối lại với Cát luỹ thành cao cạnh hào sâu. Cụ thể chi tiết như: Nghìn năm không đối với thành cổ, mưa nắng không đối với Hoa Lư, v. v… Một bài thơ không gây cho ta cảm xúc gì, giống như một câu khẩu hiệu toàn đảng toàn dân quyết tâm đi phu phen để xây dựng Trường Thành Cổ Loa. Một bài thơ vô nghiã vô vị như vậy dám cả gan gán cho vua Trần Nhân Tông là đố mất dạy bố láo, chứ thơ phú cái con khỉ gì.
Ta hãy đọc lại một bài thơ cuả vua Trần Nhân Tông để xem có giống thơ cuả Hoàng quang Thuận mà Ngài đã trót nhập thần không?
Cư trần lạc đạo phú
Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xa hề khốn tắc miên
Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền.
Đây là một bài thơ tứ tuyệt rất oách niêm luật đâu vào đấy cả, theo luật bằng câu 1 niêm với câu 3 và câi 2 niêm với 4: gia trung- đối bảo; hữu bảo- vô tâm; hưu tầm mịch- mạc vấn thiên. đều đối nhau chan chát.
Ý Ngài muốn nói: Sống giữa phàm trần, hãy tùy duyên mà vui với đạo, đói thì ăn, mệt thì ngủ.Trong nhà sẵn của báu, đừng tìm đâu khác.Đối diện với cảnh mà vô tâm, thì không cần hỏi thiền nữa. Cảnh thanh u vật cũng thanh. Thơ như vậy mới đáng là thơ chứ đâu có nhí nhố như ông Hoàng quang Thuận.
Bây giờ ta lại khảo sát thêm bài thứ hai cuả ông Thuận:
Hồ Yên Trung
Yên Trung vắt vẻo ngang lưng núi
Bốn bề mây biếc sóng lô xô
Đôi bồng đảo bập bềnh trên sóng
Cả rừng thông xao động mặt hồ”.
Tạo hóa bày tuyệt tác thiên nhiên
Kết tụ bởi mây trời non nước
Nàng vô tư không chút ưu phiền
Ngắm sao trời đầu gối Hoa Yên.
Cũng vẫn hai bài tứ tuyệt ghép lại để trọn bộ là thất ngôn bát cú, nhưng cũng không phải là tứ tuyệt vì sai bét nhè cả niêm lẫn luật. Vẫn là lối thơ dở ngô dở ngọng bắt chước theo lối thơ mới ngày xưa mà các ông Nguyễn Bính, Hồ Dzech, Hàn Mạc Tử vẫn thường làm. Nhưng các ông ấy làm rất đúng quy lát thơ tứ tuyệt niêm luật đâu vào đấy cả, tuy nhưng không có đối chữ đối câu như đức vua Trần ngày xưa chứ đâu tùy tiện ngớ ngẩn ghép vần từ tiện như ông Hoàng quang Thuận?
Đang tả Hồ Yên Trung lại xuất hiện cô nàng nào đó. Vua đã đi tu quy y cưả Phật, Ngài đã gác rũ bỏ hết thất tình lục dục giai không tứ đại: Hĩ, nộ, ai, cụ, ái, ố dục ( vui, giận, buồn, sợ,yêu, ghét, muốn) 7 cái thứ tình đó Ngài đâu còn cần đến nưã? Một bài thơ có tham vọng ái dục, vật chất câu chữ thì lộn xộn thiếu logich, tính hợp lý mà ông Thuận cố gán cho đức vua Trần là quá đáng lắm rồi.
Ta hãy đọc bài thơ sau cuả vua Trần.
Niên thiếu hà tằng liễu sắc không
Nhất xuân tâm tại bách hoa trung
Như kim kham phá đông hoàng diện
Thiền bản bồ đoàn khán trụy hồng
có người dịch là:
Tuổi trẻ sao từng hiểu sắc không
Cả xuân hoa nở ngất ngây lòng
Đến nay rõ được mặt xuân ấy
Nệm cỏ giường thiền ngắm rụng hồng
Đây là bài thơ tứ tuyệt theo luật trắc câu 1 niêm với 4; câu 2 niêm với 3. Vua Trần Nhân Tông lúc còn trẻ đã có sự giáo dục đầy đủ về nhiều loại tri thức khác nhau của thời mình. Và xuất phát từ truyền thống gia đình, vua đã sớm tiếp xúc với giáo lý Phật giáo. Nhưng như chính một bài thơ sau này đã xác nhận, vua cảm thấy mình chưa thâm nhập giáo lý Phật giáo nhiều.
Tôi đã đọc khoảng hơn chục bài thơ cuả ông Hoàng quang Thuận và tôi không thể nào chịu đựng được nưã. Không bài nào viết cho đúng niêm đúng luật chưa nói là không hề có đối chữ, đối câu ở các cặp thực luận cuả thơ đường 8 câu và kể cả thơ tứ tuyệt đường thi 4 câu.
Thôi chúng ta cố nán lại, bình tĩnh khảo sát bài nốt này nưã thì cũng nên ném toẹt cả tập thơ tấp tểnh đi dự giải Nobel gì đó vào sọt rác cho yên chuyện.
Đường Rừng
Cổ thụ vươn cao xòe tán rộng
Rừng già nắng lọt đốm hoa rơi
Dây leo chằng chịt vắt cành lá
Chim rừng líu lót với hương trời.
Cây khô răng rắc dưới chân đi
Lá mục nồng ngai hoa từ bi
Trên đường lác đác cây tùng cổ
Thợ trời khéo đặt cảnh thiên trì.
Hai khổ tứ tuyệt này tùy tiện ghép lại để gọi là bát cú nhưng cũng chẳng phải là tứ tuyệt cái con khỉ gì. Anh chàng này đúng là mê sảng viết bậy nhí nhố ghép vần chả ra thế nào cả, không luật, không niêm, không tình, không ý mà dám cả gan treo lên cổ đức vua Trần, thật là đồ bỉ ổi khốn nạn vô cùng.
Tôi cũng có đọc một số bài viết cuả những văn thi sĩ có công tâm như Nguyễn thiếu Nhân, Trần mạnh Hảo, Nguyễn minh Tâm,Trần văn Phúc v. v… đã vạch mặt sự gian dối giả trá cuả ông Thuận. Nhất là bài cuả ông Nguyễn Minh Tâm là bạn thân cuả ông Thuận, một Phật tử thuần thành cũng buộc phải kêu lên: Thi Vân Yên Tử được sao chép từ đâu?
Thì ra tất cả thơ cuả ông Thuận là sao chép cuả tác giả Trần Trường một cuốn sách bày bán ở cưả chuà do ban quản lý phát hành: Chuà Yên Tử, lịch sử, truyền thuyết và danh thắng. Thuận đã mượn ý gò ép vần hoặc bệ nguyên si cả những bài thơ trong cuốn sách. Thật là đáng xấu hổ ô nhục cho một người có hàm giáo sư tiến sĩ.
Kết luận:
Tôi là người rất thích thơ văn từ nhỏ và chỉ khi đã nếm đủ mùi vị đắng cay cuả cuộc đời và sang lưá tuổi ngũ thập nhi tri thiên mệnh tôi mới bắt đầu chính thức đam mê nghiên cứu về văn học.
Cho nên thơ văn cuả tôi có thể khác với người khác là tôi đã trưởng thành và có kinh nghiệm với cuộc sống. Có thể nói tôi là người từng trải mới viết văn và làm thơ.
Tôi chả hứng thú quái gì với cái danh tiếng hay thiên tài gì cả. Nhưng tôi tự hỏi liệu khoảng 5 đến 6 ngàn bài thơ tôi đã làm ra đủ các thể loại liệu sau này có ai chôm triả và ăn cắp thơ văn cuả tôi không nhỉ? Biết đâu đây bây giờ tôi còn sống sờ sờ ra đấy nên người ta coi thường, khinh thường, hoặc hằn học chê bai; nhưng mai này tôi chết đi liệu có để lại cho đời sau giá trị gì không và có ai thèm đạo văn hay ăn cắp mạo danh thơ tôi?
Theo tôi làm thơ vui chơi vớ vẩn giải khuây ai cũng có thể làm được. Nhưng muốn trở thành văn thi sĩ thực sự đúng danh nghiã ngoài yếu tố chân thật, tự do ra phải có đủ ba tố chất trong não bộ và trái tim tâm hồn văn sĩ. Họ thường là những người ngoài ưa thích văn chương ra còn có năng khiếu về toán học, có thể chưa thành danh hay bằng cấp gì về môn toán nhưng có tư chất thông minh học toán từ nhỏ. Thứ hai là khi đã là người trưởng thành phải dày công đọc các sách về triết học và am hiểu sâu về một số tôn giáo. Nhưng thơ là cõi mộng, là cái vô thức rất đố kỵ với triết lý. Những nhà triết học hay chính trị gì đó tốt nhất đừng làm thơ, dù có làm thơ sẽ không có hồn, có thể thơ hay trong một trừng mực nào đó. Những anh nhà giàu đam mê vật chất quyền hành bổng lộc cũng đừng nên làm thơ. Nhưng người thi sĩ cần hiểu những quan niệm nhân sinh quan thế giới quan cuả kiến thức triết học để định hướng cho lối viết cuả mình.
Những người cộng sản chỉ tôn thờ chủ nghiã Mác theo phép duy vật biện chứng mà làm thơ viết văn là phản khoa học trái với đạo lý. Họ sẽ không bao giờ trở thành những văn thi sĩ thực thụ đúng nghiã vì bản chất phương pháp luận biện chứng duy vật xuất phát từ yếu tố kinh tế tồn tại xã hội không phải là con đường cuả văn chương và nghệ thuật.
Các nhà phê bình văn học Việt Nam từ khi có đảng đến nay đều đứng trên một nhãn quan phản khoa học để phân tích văn chương. Từ Hoài Thanh và cả cho đến cả Trương Tửu thuộc phái nhân văn giai phẩm chống đảng.
Đôi dòng tâm sự và ý kiến nhỏ với các bạn trên facebook. Ai đó có thể không vưà lòng thì miễn chửi bậy. Vì đây chỉ là ý kiến cuả riêng tôi.
Cha Nào Con Ấy
Danh xưng ông thật là to
Giáo sư tiến sĩ ai nào chẳng kinh
Lọc lưà quen thói bất minh
Văn chương thơ phú hôi rình gớm ghê
Ngục trung nhật ký ê chề
Cháu con hoan hỉ dầm dề gió mưa
Ăn mày nghệ thuật mưá thưà
Thơ văn trôm triả cưả chuà bán rao
Cò mồi HữuThỉnh mời chào
Thi Vân Yên Tử xu hào ba xu
Pháp thân Phật nhập thần phù
Di Niên ca ngợi uế xù thi ca
Liên minh ma quỷ thày Tàu
Việt Nam mạt vận Mao – Hồ phởn cu
Nhe răng đồng loạt sói tru
Nhuốm màu hoang tưởng hoàn cầu xôn xao
Quảng Bình đại tướng phều phào
Lao nhao châu chấu cào cào nhảy tâng
Nhập thiền Quang Thuận hở hang
Lòi ra mặt chuột bẻ bàng nhục thay
Cha nào con ấy mặt dày
Chí Minh ngạ quỷ cáo cầy lòi đuôi
Hư danh để lại tiếng cười
Ngàn năm bia miệng trò đời hôi tanh.
14.8.2012 Lu Hà
Thơ cóc ghẻ, chẳng niêm luật, vần vè. Chê văn chương người khác, mà thơ mình như bật bông, lạch xạch như cua gạch, lụp bụp như ném đá ao bèo, đọc đau cả tai. Các độc giả yêu thơ xa gần thật hổ thẹn khi tác giả mượn cái hay, cái đẹp của hình thức thơ để che đậy bản chất bên trong của con người: thớ lợ, bỉ ổi, trơ tráo, vô văn hóa. Thơ thế này mà đã lo chết đi có người ăn cắp thơ thì thật là trơ trẽn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Người ta bảo Thi sĩ như tằm nhả tơ. Nhả bao nhiêu tơ cũng không nhớ, không biết, chỉ mong tơ làm đẹp cho đời. Thế mà “nhà thơ”, “nhà phê bình thơ” Lu ha nhớ và đếm chính xác rằng đã sáng tác “5 đến 6 ngàn bài thơ” thì thật “tỉnh” như sáo sậu.
Đã thế, lại còn mâu thuẫn giữa tuổi tác già cả với việc làm ti tiện, nhỏ mọn. Tự khoe mình là người ” trưởng thành và có kinh nghiệm với cuộc sống”, “Có thể nói tôi là người từng trải mới viết văn và làm thơ”, nhưng đọc bài phê bình “Đôi Điều Về Hiện Tượng Thơ Hoàng Quang Thuận” và bài được gọi là “Thơ” của Lu Ha ở trên thấy chẳng có sự “trưởng thành” và “kinh nghiệm” nào. Trưởng thành là sự lớn lên về tuổi tác; chín chắn hơn trong suy nghĩ, lời nói và hành vi; chịu trách nhiệm với mọi người xung quanh với việc mình làm…, tự nhận mình đã “sang lưá tuổi ngũ thập nhi tri thiên mệnh ” nhưng đọc cả 02 bài chỉ thấy chửi bậy, nói láo, vu cáo đê hèn mà thôi. Hóa ra Lu Ha chỉ trưởng thành về tuổi tác còn hành vi và lời nói thì như đứa trẻ chưa trưởng thành không có được sự giáo dục tử tế của gia đình. Tác phẩm thơ và phê bình thơ của Lu Ha vì thế cũng nên “vứt vào sọt rác cho xong chuyện”.
Ông Bóp Cổ Mày
Đêm về ông bóp cổ mày
Ghét thằng Quang Thuận mặt dày nhục tao
Đào tường khoét ngạch moi thơ
Trần Trương chôn dấu nhận vơ cuả mình
Bon chen đạo tặc u minh
Gà đồng mèo mả thối rinh cưả chuà
Trải bao thập kỷ gió mưa
Độc tài đảng trị mưá thưà bút nô
Ngục trung nhật ký mập mờ
Theo gương trí trá côn đồ lưu manh
Mác Lê ngạ quỷ râu xanh
Nhập nhằng thi bá trẻ ranh mẹo lưà
Mạt cưa mướt đắng say sưa
Bầy tư bản đỏ cò cưa văn đàn
Moi tiền công quỹ hại dân
Tỷ đồng quảng bá thơ gian vịt vờ
Dân oan khiếu kiện kêu gào
Điếc tai chuá đất dư đồ nát tan
Kià thằng Hữu Thỉnh vô luân
Bày trò hội thảo lường gàn dân đen
Gây bao thảm cảnh triền miên
Đói nghèo bệnh tật ba miền khổ đau
Trúc Lâm Yên Tử u sầu
Khói hương nghi ngút đức Vua thánh Trần!
thơ cảm tác chuyện ông Hoàng quang Thuận ăn cắp đạo thơ cuả tác giả Trần Trương và bảo thơ do đức vua nhà Trần nhập mộng đọc cho nghe
15.8.2012 Lu Hà
Đúng là cha nào con ấy, thày nào trò ấy. Hiện tượng lưà đảo đạo văn ăn cắp thơ cuả Hoàng Quang Thuận có nguồn gốc sâu xa bởi tư tưởng lưà đảo cuả ông Hồ Chí Mít mà ra.
Hàng con cháu đàn em khét tiếng lưà đảo trí trá phải kể đến những tên như Chinh, Giáp, Diệu, Viên, Thi, Duật v. v… hạng chót là Hoàng quang Thuận.
Bên Đền Kiếp Bạc
Bên đền Kiếp Bạc tuôn thơ
Dở ngô dở ngọng vịt vờ bác tôi
Đầu thai là giống đười ươi
Tôi, tôi, bác, bác nực cười thế gian
Xót đau cho đức Thánh Trần
Bởi thằng mất dạy iả đùn ra đây
Bớ quân xâm lược mặt dày
Bình Than sóng nước ngập đầy quân Nguyên
Hồ ly tinh cũng bon chen
Nặc danh thánh tử ngang nhiên luận bàn
Vì sao dân tộc lầm than?
Chiến tranh hủy diệt điêu tàn nước non
Trọn đời bá đạo luồn trôn
Nga – Tàu bợ đỡ bán buôn máu người
Đền thờ nhầy nhuạ tanh hôi
Cô hồn ngạ quỷ lạc loài vào đây
Khoe khoang đánh Pháp cho ai?
Việt gian bán nước tay sai giặc Tàu
Mưu mô quỷ khóc thần sầu
Tự do độc lập biển sâu chôn vùi!
25.8.2011 Lu Hà
Khổ Nhục Vì Thơ
Thơ phú làm chi nhục cái đời
Tình tang thơ ở chốn cung mây
Làm thơ chó ghẻ khen mùi cóc
Ếch nhái nhảy lên để hại người
Thơ phú làm chi doạ chỉ tiêu
Sinh năm đẻ bảy khổ trăm chiều
Thi đua hai đứa là cao đấy
Tướng Giáp ra tay chặn đẻ nhiều
Thơ phú làm chi chỉ đấu tranh
Diệt loài địa chủ máu hôi tanh
Không còn tư bản thù giai cấp
Hợp tác làng quê vỡ mộng lành
Vần thơ bóp méo nâng quan điểm
Cha mẹ vợ chồng khổ vấn vương
Thơ phải khạc ra mùi súng đạn
Chữ sa gà đá mọt tù gông
Thơ ơi! thơ khổ thế là thôi
Thơ tội thơ tình đày đọa ai
Chí Thiện lao tù bao tủi nhục
Thơ phun ra máu gửi cho đời
Chính danh thi sỹ chết dần mòn
Truy bức đến cùng tự hoại thân
Quỷ sứ ma vương cười sặc sụa
Vui trên vũng máu của nhân quần
Có ai còn chẳng biết làm thơ
Thơ của người ta cứ nhận bừa
Tấm tắc khen hay đồ xảo trá
Sổ thơ moi ở góc nhà pha…
Mấy thằng tú nhép theo đười ươi
Vài chữ la lô cũng học đòi
Tiến bộ theo đuôi bầy khỉ đỏ
Thơ văn bán nước hại dân loài?
Thơ nó chính là giọt lệ rơi
Nó là sản phẩm của lòng người
Của chung nhân loại tình nhân ái
Là để nhớ thương khóc với đời
Tâm địa tiểu nhân cũng thét vang
Khác chi cầm thú chốn rừng hoang
Gào lên đâm chém thời trung cổ
Xây dựng thiên đường mộng viển vông
Câu thơ bóp méo ngọn cờ hồng
Giai cấp đấu tranh máu đỏ đồng
Đấu mãi thây ma thằng điạ chủ
Không còn gì nữa chúng lèn ông
Đầu vịt lá khoai chẳng dễ gì
Một khi đã thấm cọ không trôi
Mác Lê chủ nghiã như si đánh
Dày rách trơ ra vẫn cứ xài
Thế kỷ lầm than hận nhuốc nhơ
Bởi quân bá đạo độc quyền thơ
Thơ này là của chung cho đảng
Tập thể đảng viên thơ mới to
Đường lối chủ trương một cục thơ
Anh Viên chú Hưũ cứ ngâm nga
Hoa đời nở rộ từ nòng súng
Thác máu rung rinh vọng tiếng ca
Kim cổ đời nay có loại thơ
Ngô nghê mách qué lũ côn đồ
Thơ tôn đao phủ thờ hung bạo
Đến quỷ sa tan cũng chẳng ngờ
Tớ chán lắm rồi loạn mất thôi
Cái thời nhân tính đã qua rồi
Bây giờ ngự trị loài yêu quái
Đày đoạ tang thương dở khóc cười…
Ta có mấy lời gửi tứ phương
Gọi người viễn xứ trốn lưu vong
Hỡi ai còn nhớ thương dòng máu
Đoàn kết cùng nhau giống Lạc Hồng
Làm thơ thì phải có tình người
Liêm sỉ lương tâm để đẹp đời
Chớ có hung hăng như dã thú
Tôn vinh bạo chuá óc đười ươi.
Con ơi học nói tiếng đầu đời
Tha thiết thương ông cẩu tặc hôi
Bỉ ổi làm sao không biết ngượng
Gà nòi nọc độc mọc bào thai….
Ai kẻ chia tim là Tố Hữu
Như anh hàng thịt bán hàng buôn
Phần nhiều nửa nạc dành cho đảng
Nửa mỡ em yêu cũng có phần.
Thông minh trí tuệ như con trẻ
Mà cũng vênh vang ghế ủy viên
Dưới trướng lâu la bầy rắn độc
Thủ tiêu ám sát chuyện thường niên
Dùi cui súng đạn tôn thờ ông
Mạng lưới tuyên truyền chúng réo vang
Bồi bút đồng thanh hô thật lớn
Văn hào thi bá nhất Đông Dương
Khổ lắm thơ ông giọng chó săn
Bầm ơi lục bát lạc sai vần
Thêm mùi song thất vài câu ghẻ
Có báu gì đâu hỡi thế nhân?
Tôi đọc thơ ông khăm khẳm hôi
Tài năng ông cũng chỉ thường thôi
Ông tham phú qúy màu danh vọng
Ăn quẩn gà cồ bên cối xay
Ông bức Trần Dần ép Hữu Loan
Bịt mồm trí giả giết tâm hồn
Sao ông tâm địa tiểu nhân thế
Để lại nghìn thu nỗi oán hờn
Kim cổ xưa nay đã đọc nhiều
Nghiền đi ngẫm laị biết bao điều
Dư thừa trí tuệ mà lên án
Độc tài thơ phú chỉ buồn thiu
Thơ phú làm chi chống tự nhiên
Mấy lời bán nước tự ông khen
Thơ cùn rẻ rách tranh nhau đọc
Chỉ lũ văn nô thẻ đảng viên
Thực ra ông cũng chẳng làm nhiều
Kèn cưạ bon chen miệng cú diều
Cằn cỗi trái tim phun máu mủ
Ngu dân bần hoá nước non thiêu
Khổ nhục vì thơ chỉ có ông
Tài năng kém cỏi mộng hoàng dương
Ngán sao lũ chúng vì câm điếc
Sùng bái cá nhân gây tiếng vang.
Dòng thơ nước mắt của muôn dân
Biển khổ tâm hồn ôi chưá chan
Ai nỡ tát dòng đòi lấp biển
Như loài cầm thú mất nhân luân
Tuyên truyền chính trị cho guần chúng
Cộng sản thiên đường nhất thế gian
Tư bản phương tây là đồi bại
Đi sai là chống laị nhân dân
Thơ phú các ông như gãi ghẻ
Tội này là bởi lũ văn nô
Làm thơ còn sợ nâng quan điểm
Một thế kỷ qua không có thơ
Tôi muốn khui vào lũ bất nhân
Phanh phui mổ xẻ những đường gân
Lợi quyền cuả đảng gây ra tội
Truyền thống vong nô hại trí dân
Biết đến bao giờ có tự do
Tình người ngay thẳng với hồn thơ
Không còn bắt bớ giam cầm nữa
Không sợ phanh phui cái xấu xa
Tha hồ mơ mộng để làm thơ
Thi sỹ chính danh chẳng còn lo
Chế độ đàng hoàng không cấm đoán
Bẻ cong ngòi bút bóp hồn thơ?
18.3.2008 Lu Hà
Mộng Ghi Văn Miếu
Xuân động đầu muà nỗi ngóng mong
Diệu càng mê mẩn tháng ngày trông
Đồng duyên luyến ái nàng thơ cóc
Tính chẳng tròn năm tấm mộng vàng
Luyến ái tình chàng vẫn ngẩn ngơ
Ái ân chẳng trọn tháng ngày mơ
Hoàng hôn lững thững ra hàng bún
Tử tuyệt giống nòi khóc bố Thu?
Mộng mơ thi sĩ vào Văn Miếu
Du khách cầu xin một quả rơi
Loạn cả dương trần loài ếch nhái
Tình như nước ốc nhạt như vôi
Tuyệt thế giai nhân một mảng thơ
Tử tôn nòi giống chúng ngâm nga
Vô tiền khoáng hậu mong thành đạt
Đạo đức vô loài xã hội ma
Thế giới bàng hoàng trận gió Âu
Kỷ nguyên hy vọng đã sang màu
Việt Nam văn sĩ còn chen chúc
Thơ thẩn kià ai vẫn ngẩn ngơ ?
Tuỉ hờn vong bản lũ đười ươi
Nhục nhã sao cho một kiếp đời
Mãi quốc cầu vinh đầy tội lỗi
Sao đành nhắm mắt để đời trôi ? ? ?….
Mượn tiếng thi nhân chàng viết thơ
Một mình ôm ấp tấm thân trơ
Nghe theo lời đảng gieo hoang tưởng
Chi bộ phân công mất tự do
Mượn gió bẻ măng chàng thét to
Tình yêu đảng bác mộng hung đồ
Thương nhau xin chớ quên công vụ
Ủy mị là theo lũ thối tha
Thơ văn nhạt nhẽo suối tuôn mưa
Hoàng tử làm thơ thật thế sao ?
Cổ động tuyên truyền theo chỉ thị
Chủ trương tuyên huấn duyệt văn nô
Thiên hạ đui mù mãi thế sao?
Tình người chẳng có vắt ra thơ
Lưà bao bạn trẻ tranh nhau đọc
Văn Miếu mộng mơ hàng chữ to…
Lời vàng chân thật nhắn cho ai
Chẳng phải phô danh ngạo nghễ gì
Văn bút phải đâu quyền độc chiếm
Tình người muôn thuở dễ ai hay?
Tôi muốn nhắn ai tới cửu trùng
Mịt mù tăm tối ngọn cờ hồng
Bởi loài ma quỷ đưa đường lối
Dẫn dắt thanh niên xuống điạ đàng
Tôi viết ra đây nỗi chán chường
Hỡi chàng Hoàng tử tiệt sinh trùng
Nhà thương áo trắng mùi cồn thuốc
Màu trắng say xưa chẳng dõi dòng…
Mộng ghi văn miếu hãy quên đi
Tình ái phải đâu ở chốn này
Chiêu thức thơ tình đâu phải lối
Duyên tình mệnh bạc mộng cuồng si!
2008 Lu Hà.
Mộng Làm Thi Sĩ
Hắn vẫn đó một tâm hồn quằn quại
Trong mê ly say loạn mộng cuồng mơ
Con cóc đen ngụp lặn giưã bao muà
Lớp sóng đỏ thuỷ triều dâng cộng sản
Vẫn Thi Khách một linh hồn hằn học
Đời sinh ra chỉ để biết hận thù
Cơn thác loạn vươn lên đầu thế kỷ
Giưã bày đàn trí tuệ mọc ngàn thu
Quen riả rói tranh dành loài điả đói
Chút hư danh hơi hám cuả tinh thần
Thân nhày nhụa tắm mình trong máu đỏ
Nhạc côn trùng rên rỉ điệu sầu than
Căm kẻ sĩ nát mình trong khát vọng
Trán thấp bè hắn đang nghĩ gì đây ?
Quyền bình đẳng đấu tranh vì giai cấp
Mộng cuồng thơ lai láng chảy vô loài
Muốn nở mặt hãy đến đây bái tạ
Lu Hà ta sẽ chỉ dạy vài đường
Tiên học lễ xoá dần tan nghiệp chướng
Để vinh quy hầu hạ chốn thiên đàng
Đảng ca tụng muôn dân mừng hỉ hả
Một nhà thơ như Thi Khách sinh ra
Đôi mắt sếch khát khao miền biển cả
Một trời thơ lồng lộng gió mưa hoà
Con cóc cụ tô son bồi sông núi
Thảm thơ xanh cuồn cuộn lớp huy hoàng
Quốc tử giám nêu danh hàng văn sĩ
Ánh hào quang văn bá bậc kiêu hùng.
7.1.2009 Lu Hà
Hiện tượng lưà đảo cuả Hoàng quang Thuận làm tôi thấy vui vào háo hức kỳ lạ. Tôi sẽ đọc và nghiên cứu tỷ mỉ từng bài thơ cuả anh chàng này. Có 144 bài thì bõ bèn gì, toàn thể tứ tuyệt ngô ngọng theo lối mới như kiểu ngục trung nhật ký són ra từng giọt cuả ông Hồ Chí Minh người trung hoa viết ra nhưng Hồ Chí Mít người vn lại đánh cắp.
Anh chàng này hoàn toàn không biết làm thơ tứ tuyệt mà đạy là thơ nhái theo lối mới quá tủn mủn.
Tôi không có thời gian tìm ra bài thơ gốc do đức Vua làm, hay khách thập phương đến vãn chuà và ghi vào sổ lưu niệm, rồi anh chàng naỳ thưà cơ kopie và sưả theo lời theo ý mình? Tại sao thơ lại ngô nghê như vậy?
Tôi cũng háo hức nghiên cứu anh chàng thi sĩ rỏm này như vụ Trịnh công Sơn và Hồ Chí Mít hay Tố Heo. Thôi đằng nào cũng bỏ công thời gian nghiên cứu chơi cho vui. Biết đâu khám phá ra điều gì vui cho đời?
Tôi sẽ làm và chắc chắn sẽ làm vì đây là lương tâm và nghiã vụ cuả kẻ sĩ với cuộc đời đen bạc đầy gian trá mưu mô hiểm hóc. Phải bóc trần bộ mặt thật ngụy nhân, nguỵ nghiã, ngụy tín, ngụy văn cuả bọn cò mồi lưu manh cả lĩnh vực văn thơ và tâm linh.
Lu Hà
Làm thơ thế này chó nó đọc. Thơ thẩn như kẻ dở hơi. Làm như mình giỏi lắm thật ra chỉ là thằng chửi bậy, nói xằng. Bố mẹ mày không dạy mày ăn nói cho tử tế được à? Bút danh nên đổi là Ngu Hà thì đúng hơn đấy.
Hiện Tượng Hoàng quang Thuận Phần 1
Tôi rất bất bình trước việc ông Hoàng quang Thuận đạo thơ văn từ cuốn sách mua ở chuà Trúc Lâm Yên Tử. Nhưng Thuận lại biạ ra chuyện kim xà báo mộng. Theo Thuận có thể kim xà là thân mạng cuả đức vua Trần nhân Tông vì nhớ ơn cứu mạng cuả Thuận. Thuận kể lể là do đi chuà có mua lại con rắn mào đỏ cuả anh chàng dân tộc cha ky chú kiết nào đó, sau đó Thuận làm việc rất nhân đức phóng sinh con rắn đó đi. Cốt truyện huyền bí ma quái rất giống như truyện bà Nguyễn thị Anh là hoàng hậu vợ vua Lê Thái Tông vu khống cho Bà Nguyễn Thị Lộ là oan hồn con rắn để có cớ hạ nhục và tru di cả ba họ ông Nguyễn Trãi. Nhưng cốt truyện cuả Thuận mang màu sắc ân đức. Nên vua Trần đã nhập mộng đọc thơ cho Thuận? Không biết có phải Thuận đã sao chép từ đời nào đời nao, tích cóp từng bài rồi thêm thắt thêm vào; nhưng Thuận quả quyết là có một nhà thơ làm chứng cho Thuận. Chuyện đuôi co củ hành củ tỏi dấm dớ này tôi không để ý đến, mà tôi sẽ khảo sát cụ thể từng bài thơ nhập thần đồng cốt cuả Thuận để tìm ra sự thật và bí mật cuả phi vụ làm ăn này cuả Thuận và các chiến hữu vây cánh trong chuyện kinh tế moi công quỹ và danh tiếng hão huyền theo bản chất thâm căn cố đế cuả người cộng sản có truyền thống từ ông Hồ Chí Minh.
Trích: Tháp Báo Thiên
” Báo thiên tháp đá cạnh đền Lê
Sương khói ngàn xưa vẫn tụ về
Vua Đinh tế lễ cầu an nước
Phảng PHẤT người xưa giưã SƠN khê”
Đây là bài thơ không đúng luật tứ tuyệt như vua Trần từng làm. Chữ Sơn vần bằng là sai luật. Câu 2 không niêm với câu 4 theo luật đường thi. Về luật đường thi thì câu 3 và 4 phải đối với nhau.
Bài thơ này có thể gọi là thơ viết theo lối mớo phá cách như thời tiền chiến, nhưng Thuận viết vẻn vẹn có 4 câu thì ngay cả thơ mới cũng khó chấp nhận. Nhưng vẫn có thể châm chước được với thời hiện đại nhưng gán cho đức vua Trần thì chỉ càng làm thủi hổ cho Ngài mà thôi. Một bài thơ vô hồn vô nghiã chẳng gây ra cảm xúc ấn tượng gì.
Vì vậy tôi xin nhân đó cảm tác ra thành:
Tháp Báo Ân Đức Thánh Hoàng
Trụ đá hiên ngang giưã đất trời
Ngàn thu vằng vặc ánh trăng soi
Đinh Tiên Hoàng Đế vì non nước
Thấp thoáng rừng gươm tiếng khóc cười…
Nghe tiếng quân vang rợp núi đèo
Hùm beo rờn rợn lá thông reo
Rừng thiêng vượn hú hồn thê thảm
Phảng phất đâu đây gió lặt lèo
Du khách thập phương đến viếng an
Cầu xin đức Phật rủ lòng ban
Bốn muà gió thuận vườn hoa trái
Quốc thái dân an suốc nước ngàn
Văng vẳng chuông chuà hỡi cố nhân
Phượng hoàng khổng tước gọi muôn dân
Nâu sầu áo vải tình non nuớc
Con cháu nhớ ơn đức Thánh Trần
cảm tác từ 4 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Tháp Báo Thiên
15.8.2012 Lu Hà
Trụ đá là hình ảnh khìen cường gai góc cuả dân tộc ta chống giặc ngoại xâm. Cái trụ đá là nguyên mẫu cuả tháp báo hoàng ân. Hay gọi là tháp báo ơn trời. Thời gian phôi pha nhưng tháp vẫn hiên ngang dưới đất trời. Công ơn dựng nước và cứu nước cuả tierèn nhân vằng vặc như ánh trăng soi…
Đinh Tiên Hoàng hay là Đinh Bộ Lĩnh xuất thân từ một đưá trẻ trăn trâu, dựng cờ lau tập trận. Thấp thoáng rừng gươm tiếng khóc cười là ảo ảnh vô thức cuả tiềm thức siêu hình…
Có lẽ tôi không nên quá đà tự bình về thơ mình nó cũng không hợp lý cho lắm vì mục đích cuả tôi là khảo sát thơ Hoàng quang Thuận. Những câu sau sẽ tự các bạn đọc và tự cảm nhận thấy. Hay hoặc không hay là tùy cảm giác tuỳ trình độ cuả mỗi người. Tất nhiên người cộng sản hay cánh bồi bút họ sẽ hằn học chửi bới thơ không hay không vần, thơ con cóc vân vân và vân vân .Nhưng không hay vô lý sai vần sai luật chỗ nào thì họ chịu cứng. Đại để cứ chửi đổng lăng mạ cho nó sướng cái mồm cho hả giận hả căm tức. Đời là như vậy và cũng đừng nên tốn phí nhiều thời gian với cái mồm tiểu nhân và bọn a dua ăn theo.
Trích: Thành Đô
” Hoa LƯ kinh thành cuả ĐẾ Vương
Mây bay phủ núi lụy biên cương
Hoàng Long dậy sóng ngàn năm ngủ
Long mã truy phong thượng đạo đường
Thiên TÔN sư tử phục HƯỚNG Đông
Văng vẳng trời Nam sáo mục đồng
Cờ LAU thuở ẤY còn SOI bóng
Rồng VÀNG lượn SÓNG giưã THINH không ”
8 câu này gieo vần rất đẹp: Vương, cương, đường v. v…. Nhưng không phải thơ thất ngôn bát cú theo luật đường. Đây là một bài thơ loạn xí ngầu không phải là thơ đường cả thất nhôn bát cú hay tứ tuyệt. Tôi cố ý viết chữ to ra để bạn đọc dễ chú ý. Tôi không có thời gian phân tách cụ thể thơ theo giải số hay luật đường thi, sai niêm phá luật ở chỗ nào?
Hoa Lư là kinh thành do vua nhà Đinh lập ra, sau đó truyền cho vua Lê tức Lê Hoàn. Hoa Lư sao lại dính với biên cương? Biên cương phiá bắc là ải Nam Quan kia mà. Theo tôi đất Hoa Lư là vùng Hoà Bình, hay Thái Bình ngày nay? Một câu thơ tối nghiã không phân định rõ lãnh thổ, đúng là trò đạo văn ghép vần. Chả là trên vương thì dưới là cương?
Hoàng Long dậy sóng? Không rõ nghiã Hoàng Long là rồng hay là sông? Nếu là sông thì được nhưng sau lại ngàn năm ngủ. Nếu là rồng thì là con rồng đất ươn hèn chứ bá vương cái quái gì?
Một câu tối nghiã vô cùng
Long mã truy phong tức là ngưạ rồng rong ruổi nhưng sao lại là thượng đạo đường? Thượng là trên, đạo là có thể là chính danh trên con đường lớn. Câu thơ vẫn bế tắc không có cảm xúc tâm hồn gì chỉ là chữ nghiã cầu kỳ duyên duá rất trái với tài năng trí tưởng tượng cuả vua Trần.
Cả 4 câu sau cũng chẳng có cảm xúc quái gì đặc biệt. Thơ chỉ là thơ chữ nghiã tung ra gò ép vần nhưng loạn xí ngầu hổ lốn. Bài thơ này chỉ nênn giành cho mấy thày trong ban tuyên huấn đảng ngâm nga gật gù với nhau. Nhưng van ông Thuận đừng treo lên tượng thờ đức vua Trần.
Tôi cũng nhân dịp này cảm tác sau:
Thành Cổ Loa
Khởi bá Hoa Lư nghiệp đế vương
Ngàn mây sương phủ lẽ vô thường
Khí núi linh thiêng về hội tụ
Anh hùng sĩ khí khắp muôn phương
Sóng dậy triều dâng lập kỷ cương
Rồng vàng cất cánh gọi Thăng Long
Đại La đất thánh gây cơ nghiệp
Vua Lý nhìn xa lập thế cường
Tiếng gió vi vu sáo mục đồng
Điạ nhân linh kiệt cõi trời Đông
Thân vương nổi loạn giành ngôi báu
Máu lệ điêu tàn thảm núi sông
Thành cổ còn đây vạn cốt khô
Ngàn thu vằng vặc ánh trăng sao
Kià ai lững thững bên bờ suối
Có phải thương sầu nhớ cố đô…?
Con cháu ngày nay chẳng lãng quên
Công ơn gây dựng lẽ ưu phiền
Xương máu đổ ra từng tấc đất
Giang sơn lãnh thổ cảnh thần tiên…
cảm tác từ 8 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Thành Đô
15.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 2
Trích: Cung Điện Triều Đinh
Trường Xuân cung điện triều nhà Đinh
Phong lưu cực lạc cả cung đình
Hoang phế ngàn năm trong lòng đất
Dấu ấn một thời thịnh hiển vinh
Đàn xưa cung nữ muá bên sàn
Trăm quan chầu trước cưả bệ rồng
Vua Đinh bao phiá thời cung kiếm
Gió thoảng mây ngàn giưã hư không…
Hoàng quang Thuận
Hoàng quang Thuận vẫn ghép hai bài tứ tuyệt vào một cụm, nhưng cũng không phải là tứ tuyệt thi đường. 4 khổ đầu chứng tỏ thuận chẳng hiểu quái gì về niêm luật. Tôi thành thật khuyên ông Thuận nên học thơ đường cho tử tế, đàng hoàng đừng có tự ý viết bậy rồi gán cho vua Trần nhé. Theo nguyên tắc Trường Xuân là theo luật bằng thì câu 2 phong lưu phải là luật trắc, câu 3 Hoang phế luật trắc là được nhưng ở câu 4 dấu ấn phải là luật bằng. Tóm lại khổ này loạn xí ngầu và xếp vào thơ mới cũng không được.
Vậy đành xếp vào dạng thơ tự do. Như vậy đức vua Trần này ngài ở suối vàng hay niết bàn lâu quá rồi, nên quên hết cách làm thơ đường và báo mộng nhầm đọc thơ nhí nhố cho ông Thuận chăng?
Xét đến khổ sau cũng sai luật sai niêm bét nhè. Bây giờ các bạn có thể tự kiểm tra lấy, tôi không có thời gian vạch ra chi ly từng chữ. Đành xếp vào thơ tự do thôi, thơ mới thời tiền chiến cũng không có chỗ cho loại thơ dớ dẩn này. Vì thơ mới niêm luật cũng tương đối chặt chẽ, tuy không khe khắt như đường thi
Bây giờ tôi khảo sát đến ý tứ xem anh chàng này viết gì liệu có hợp lý không? Khổ sau không vần, sàn, rồng, không mà bảo vua Trần làm thì bậy và láo vô cùng. Xin lỗi tôi phải nói vậy vì ông Thuận quá kiêu ngạo mà coi thường tài thơ cuả vua Trần đấy.
Trường Xuân cung điện triều nhà Đinh thì có gì đặc biệt? Ai mà chẳng biết kia chứ? Phong lưu cực lạc thì cũng có gì đặc biệt? Hoang phế ngàn năm trong lòng đất? Tại sao trong lòng đất? Ông Thuận là nhà khảo cổ mới khai quật cung đình à? Dấu ấn một thời thịnh hiển vinh? Hiển vinh ở chỗ nào cứ kể lể như ngày xưa ngày xưa trong rừng sâu có nành Bạch Tuyết và bảy chú lùn? Không biết đây là thơ hay anh chàng Chí Phèo nào say rượu nói lảm nhảm đây? Tôi thấy thơ phú quái gì đọc lên nó ngô nghê tầm thường quê kệch quá mức tưởng tượng cuả cảm giác và tri giác. Thơ này mà đòi hội thảo khoa học?
Bốn câu sau xin lỗi ông đừng giận không ngửi được lại càng ngán thêm: Vua Đinh bao phiá thời cung kiếm, đọc lên nó nhí nhố như xương gà cẳng vịt, nó không có cái hồn cuả thơ. Gió thoảng mây ngàn giưã hư không là vì rằng trên vần rồng dưới ông tương vần không cho xong chuyện. Theo tôi đây không phải là thơ, hay gọi đồng dao trẻ con hạt bậy cũng được. Đồng dao cũng phài có ý nghiả tiến đoán hay sấmm trạng gì đó. Hay xếp là câu vè cho trẻ con hát chơi bịt mắt bắt dê cho vui?
Riêng tôi cũng nhân tiện viết luôn, nhưng những người cộng sản đọc hay cánh bồi bút văn nô đọc họ lại la ối lên chửi đây. Thơ thằng Hà dở ẹt sao bằng bác Hồ , bác Hữu cuả chúng tao mà nó cũng khoe. Nhưng tôi cứ viết ra chắc còn có nhiều người hiểu tôi và cần tôi. Đời mà.
Hoàng Cung Tàn Phế
Phong sương rêu phủ chốn hoàng cung
Giun dế kêu than cảnh não nùng
Xưa có ai hay thời tráng lệ
Mà nay xơ xác thật bi hùng
Trường Xuân hoan lạc vua hoàng hậu
Cung nữ phi tần dáng thướt tha
Văn võ hai hàng từng phủ phục
Mặt rồng hoan hỉ tiếng đàn ca
Nắng mưa tuế nguyệt còn lưu lại
Dấu ấn ba quân giưã trận tiền
Cung kiếm đao thương đời chiến mã
Hùng binh danh tướng hỡi hoàng thiên
Nghe tiếng mưa rơi ảo não ru
Vong hồn tử sĩ vọng ngàn thu
Kiếp viá xâm lăng bầy giặc Tống
Rừng gươm loang loáng bạt quân thù
Lữ khách bâng khuâng dạ ngẩn ngơ
Dùng dằng chẳng nỡ chốn hào hoa
Có phải Thượng Hoàng hồn phảng phất
Cờ lau trống trận gió mưa nhoà…?
Lưu luyến sầu vương bậc đế vương
Oai phong lẫm liệt với non sông
Vó ngưạ quân reo kià trống trận
Hàng thông lã chã giọt bi thương…
cảm tác từ 8 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Cung Điện Triều Đinh
15.8.2012 Lu Hà
Trích: Trường Thành
Núi Đám chạy sang núi Thanh Lâu
Tường Đông vững chắc những trụ cầu
Bắc thành vững chãi hình lân phục
Cát lũy thành cao cạnh hào sâu
Nghìn năm mưa nắng với đất trời
Thành cổ Hoa Lư giưã mây trời
Vách núi dựng cao trời đất nước
Cờ lau gió thổi mãi không thôi…
Hoàng Quang Thuận
Vẩn là hai khổ tứ tuyệt ghép lại cho trọn bộ thất ngôn bát cú đây. Uả lâu, cầu, sâu, trời, thôi đâu có thông vận? Nhưng tứ tuyệt cũng không phải vì vẫn chẳng nêm chẳng luật, thơ mới dưạ theo nguyên tắc tứ tuyệt có châm trước không đối cũng không phải. Vậy gọi là thơ tự do nhé. Nhưng vua Trần ngày xưa đâu có hiện đại như bây giờ nói tiếng Anh hay tiếng Pháp và biết xử dụng Internet mà Ngài làm thơ tự do đọc cho ông Thuận chép lại hở trời?
Thôi các bạn miễn cho tôi chỉ cụ thể đâu sai niêm loạn luật, Tôi xin đi thẳng vào nội dung tránh vòng vo tam quốc vì thời gian có hạn. Núi Đám chạy sang núi Thanh Lâu có gì mà lạ. Mở to mắt ra là một giải. Chắc là thơ này để tả cho anh mù đây? Tường Đông vững chắc những trụ cầu. Có lẽ ông ngày xưa cũng ở bên xây dựng đây, nghe có vẻ bê tông cốt sắt quá như thơ sắt toé lưả cuả ông Chinh thơ hòn đá cuả ông Hồ.
Mấy Hòn Dái Dê
cảm tác từ 4 câu thơ cuả Hồ Chí Minh
“Hòn đá to, hòn đá nặng
Một người vác không đặng
Hòn đá to, hòn đá nặn
Hai người các, vác phải đặng”
Đá trông lổn nhổn mấy hòn
Câu thơ lăn lóc linh hồn Chí Minh
Gió bay đến tận mây xanh
Ngọc Hoàng quát hỏi trẻ ranh iả đùn?
Chúng thưa bác cháu say nồn
Ngất nga ngất ngưởng mà nôn ra lời
Chị em phụ nữ ta ơi!
Trẻ già lớn bé lộc trời hiến dâng…
Cha Hồ hưởng thụ mùi hương
Già dê đen dái lâng lâng má hồng
Dạ dày phế quản ói nồng
Nhăn nheo da cóc tinh trùng lao nhao
Khăn quàng phấp phới hát ca
Kính yêu quỷ đỏ la đà trời mây.
7.6.2011 Lu Hà
Thôi các bạn tự cảm nhận nó hay ở chỗ nào, kể lể bức tường mốc meo đất cát chỉ loanh quay mấy chữ vách núi,cờ lau, gió thổi loạn xị vô hồn. Thơ này chỉ có mấy anh cộng sản cánh hẩu tung ra để bíp dân moi tiền là tốt nhất. Tự nhiên tôi bị đoạ đầy phải đọc những vần ú ớ cù cù cặc cặc cuả thần linh kim xà này. Thôi miễn không muốn bình thêm nưã ông Thuận nhe.
Tiện thể tôi cũng cảm tác thành một bài gọi là thơ mới có được không? Hãy tìm lại xem tôi sai luật sai niêm ỏ chỗ nào để quẳng nó vào sọt thơ tự do cho đáng đời?
Núi Thanh Lâu
Trường thành sừng sững núi Thanh Lâu
Vững chắc đông tây những trụ cầu
Kiên cố nghìn năm cùng cổ thụ
Mưa dầu nắng dãi gió xuân thu
Trống trận năm xưa rồng hổ phục
Hoa Lư thế mạnh nuốt sao ngưu
Khí thế ba quân kià dũng tướng
Mà nay quang cảnh lại đìu hiu
Cát lũy thành sâu vọng trống tròi
Trời cao lồng lộng áng mây trôi
Vi vu gió thổi lay bờ trúc
Xào xạc âm u máu lệ rơi!
Thành cổ còn đây với tháng ngày
Trải bao cát bụi chẳng hề lay
Đất đá trơ ra cùng tuế nguyệt
Mà lòng thi sĩ thảm buồn thay…
Núi Đám hiên ngang giưã đất trời
Đường lên thiên thẹo cảnh chơi vơi
Chim chóc bướm ong say lạc thú
Mà sao thi sĩ chẳng lên chơi?
cảm tác 8 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Trường Thành
15.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 3
Trích: Cố Đô Hoa Lư
Cố Đô Đại Việt thành Hoa Lư
Núi non trùng điệp phủ mây mù
Kinh đô Việt cổ nằm thung rộng
Đại thắng Minh Hoàng mãi ngàn thu
Dựng xây cung điện đế triều nghi
Đinh đế xưng vương lập thành trì
Đại Hoàng cổ Việt Trương Yên Phủ
Hào sâu núi hiểm bất khả tri
Hoàng quang Thuận
Tôi rất nghi ngờ về sự báo mộng cuả đức vua Trần báo mộng đọc cho ông Hoàng quang Thuận qua 8 câu thơ này. Theo tôi đây không phải là lời cuả đức vua.
Theo tôi là ông thuận đã cóp nhặt được từ trong quyển sách cuả Trần Trương hay thơ cuả khách thập vương vãng lai viếng cảnh chuà ghi vào sổ lưu niệm?
Xin thưa rằng: Đây không phải là thất ngôn bát cú hay đường thi cái quái gì hết. Đây là thơ tự do, chỉ cần nhìn lướt qua hàng chữ: Cố đô, núi non, kinh đô toàn vần bằng hết. 4 câu dưới cũng vậy:
Dựng xây, đại hoàng, hào sâu cũng toàn vần bằng . Tóm lại một kiến thức sơ đẳng nhất về thơ tứ tuyệt ông cũng không có. Tôi chỉ đưa ra vài chữ thôi chứ cả bài thì sai bét nhè mà nói ra thì dài dòng lắm. Hình như sống dưới chế độ cộng sản ngu dân ông không hề được đọc những bài thơ đường bao giờ thì phải? Tôi cũng chẳng thời gian đâu vì một bài thơ tép riu vớ vẩn vô nghiã này mà phải ghi những chữ to ra để nhân mạnh sự sai niêm luật cuả ông. Tốt hơn hết hãy bỏ nghề cái Giáo sư tiến sĩ gì đó đi mà đóng cưả chuyên tâm học làm thơ thử xem? Ví dụ như câu 2 những chữ sau đây phải là vần trắc nghe không: “Núi NON trùng điệp phủ MÂY mù” vân vân và vân vân… thôi ông hãy tự học lấy Bây giờ tôi phân tích phần lời xem có phải lời đức vua Trần không nhé, hay là cuả công an mật vụ hay ai đó mớm cho? Hay tự ông viết ra?
4 câu đầu từ chữ cố đô…đến ngàn thu nghe nó ngô nghê quá, chẳng có hồn thơ cái quái gì. Giống như lời anh Phèo cô nở hay khách thập phương đến vãng lao viết quấy quá lưu niem chi vui?
4 câu sau cũng vậy. Thôi chẳng có quái gì để dài dòng phân tích. Thơ này nên gửi cho ban tuyên huấn trung ương đảng chắc chắn sẽ có bằng khen, bằng tổ quốc ghi công ngay.
Nhân tiện tôi cũng từ cảnh vật cố đô đó mà quấy quá cho vui.
Kinh Đô Đại Việt
Nước nước non non hỡi cố đô
Ngàn năm dấu bóng chẳng lu mờ
Động hồ chứng tích sầu thiên cổ
Đại Việt Hoa Lư lạc cõi mờ
Đánh giặc Minh Hoàng sáng sử xanh
Triều cương vững chãi khói sương thành
Cung điện nguy nga lầu gác phượng
Gian thần nghịch đảng máu hôi tanh
Hưng phế bao lần dội núi sông
Mênh mông một giải núi non hồng
Bình an gây dựng xây bờ cõi
Mưa móc tuôn trào khắp bốn phương
Hồng Lạc phất cờ Trương yên Phủ
Núi Tản sông Đà ôi cố hương
Lữ khách du thuyền còn tưởng nhớ
Màu lam mây phủ khói tà dương
cảm tác từ 8 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Cố Đô Hoa Lư
16.8.2012 Lu Hà
Trích: Suối Tắm
Đất Phật cõi thiêng đầy bí ẩn
Danh sơn Yên Tử Trúc Thiền Lâm
Ta muốn về đây nơi cảnh cũ
Yên Trung thủy mặc nước trong ngần
Hoàng quang Thuận
Bài này cũng vô hồn nhưng may mắn là được xếp vào thơ mới nhưng không phải tứ tuyêt đâu nhé vì không có đối chữ đối câu nhưng vần chưa gọn như “lâm” khi6ng vần lắm với ” ngần ”
Câu này cũng giống như dòng lư niệm cuả khách thập phương đến hương hoả qưyên góp tiền bạc cho chuà mà hứng chí muốn lưu lại tí bút tích ghi lại tí công tích công quả cho nhà Phật.
Nhân tiện tôi cũng quấy quá vài chữ cho vui.
Hồn Thu Vằng Vặc
Tùng bách vi vu mạch chảy ngầm
Hiền nhân quân tử bến thiền lâm
Bóng ai thấp thoáng bên bờ suối
Có phải đại sư lặng cõi tâm
Đất Phật linh thiêng tầng khói phủ
Muối dưa thanh đạm áng mây mờ
Quốc thái dân an tình để lại
Hồn thu vằng vặc với trăng sao
Con muốn về đây thăm cảnh cũ
Nâu sồng kinh kệ sáng triều cương
Xã tắc dân an vì cảnh ngộ
Gia đình hoàng tộc lẽ vô thường…
Người đã đi xa về Phật Quốc
Vần thơ rớm máu tưới sơn hà
Thiên thu vạn đại lời căn dặn
Bờ cõi muôn đời con cháu ta!
cảm tác 4 câu thơ cuả Hoàng quang Thuận: Suối Tắm
16.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 4
Trích: Đền Phủ Khống
Tuẫn tiết theo vua bảy danh thần
Lòng trung vì nghiã tiếc gì thân
Khói hương nghi ngút dền Phủ Khống
Ngàn năm con cháu mãi tri ân
Hoàng quang Thuận
Bốn câu này nên gọi là thơ tự do, không phải tứ tuyệt hay đường luật cái quái gì, thơ mới cũng không được vì nó ngô nghê chỉ có một mẩu có 4 câu vô nghiã. Sơ qua: Tuẫn tiễn là vần trắc, nhưng lòng trung là vần bằng là được, nhưng khói hương lại bằng là được, nhưng đền Phủ là trắc là sai, kế tiếp nghìn năm đúng ra là trắc nhưng vẫn bằng càng sai bét nhè, lại còn con cháu nưã cũng sai vần…. Đấy là tôi không có thời gian kể tiếp. Thơ này mà gán cho vua Trần thì không ai có thể ngửi được đâu ông Thuận ạ. Vây tạm gọi nó là loại thơ nhảm nhí vô thưởng vô phạt, thơ tự do nhé. Tại sao tôi gọi thơ nhảm nhí?
Nghe đây:
Tuẫn tiết theo vua bảy danh thần nghiã là Vua Trần chết rồi thì bảy vị danh thần này đập đầu vào đá hay bệ rồng chết tươi theo nhà vua luôn. Nghe nói vua Trần Nhân Tông đi tu mà, Ngài đâu cần các danh thần tự tử theo vua hay được chôn sống như thời xuân thu chiến quốc bên Tàu?
Cái chết vô lý như vậy con cháu phải chi ân? Ý ông muốn nói chết vì trận mạc đánh quân nhà Nguyên? Nhưng ngày nay đảng sợ mất lòng ba Tàu nên ông viết đại ra là 7 danh thần tự tử theo vua? Cho nên tôi nói là thơ nhảm nhí có sai không? Thôi sơ qua vài nét thế thôi, tự hỏi lòng mình tại sao bổng dưng hới mưng mà viết như vậy?
Tôi cũng xin có thơ sau:
Chói Lọi Bảng Vàng
Lấp lánh bảng vàng bảy đại thần
Hoàng ân báo quốc đã quên thân
Hương khói thiên thu đền Phủ Khống
Thập phương nườm nợp cố tri tân
Bia đá khắc ghi mãi báo ơn
Anh hùng muôn thuở tấm lòng son
Giang sơn tuẫn tiết mờ sương khói
Vằng vặc trăng sao những mảnh hồn
Du khách xa gần câu tưởng niệm
Lạc Hồng con cháu chẳng hề quên
Thuận thiên ân đức nhoà năm tháng
Mưa móc thần linh cõi tịnh thiền
Nâu sồng áo vải đời thanh thản
Cưả Phật uy nghi rạng bến bờ
Sân si xoá bỏ từ đây nhé
Thoát tục giai không vọng ý thơ
Thánh thót hàng thông giọt sương rơi
Đào mai thu cúc đẹp cho đời
Tiếng mõ thinh không lòng thanh thản
A di đà Phật mãi không thôi!
cảm tác từ 4 câu thơ tự do cuả Hoàng Quang Thuận: Đền Phủ Khống
16.8.2012 Lu Hà
Trích: Lòng Dân
Dùng tâm quy tụ được nhân tâm
Hưng thịnh triều Trần được lòng dân
Trọng người nhân hiếu tôn hiền sĩ
Đạo Phật thịnh hưng nhất đời Trần
Hoàng quang Thuận
Bốn câu naỳ cũng vẫn sai phạm quá nhiều lỗi và không thể xếp vào thơ tứ tuyệt hay thơ mới được đành tạm xếp vào thơ tự do. Xin miễn phân tích cụ thể về niêm luật vì người đọc bây giờ trình độ họ cao hơn ông nhiều lắm hàng triẹu người chứ có ít đâu, nhất là ở hải ngoại.
Tôi xin nói về phần lời:
Một bài thơ vô bổ vô hồn nghêu ngao giống như trẻ con các lớp tiểu học đọc mấy câu tóm tắt khi học về lịch sử nhà nhà Trần. Để cho học sinh có khái niệm sơ qua nhà Trần mạnh bởi theo Phật. Còn thơ thì tôi không coi đó là thơ, tất nhiên ông vẫn có lắm Fun vậy chúc mừng nhé. Riêng tôi thì đây không phải là thơ.
Nhân tiện cũng có thơ sau:
Lạc Hồng Sầu Tủi
Nhất thống sơn hà hỡi trí nhân
Quang vinh phục quốc bởi lòng dân
Lãnh thổ quê hương về một cõi
Nâu sồng thanh thản cố tri tân
Bình Than bến nước ngày xưa đó
Rượu đổ ba quân uống ngọt ngào
Sát thát cánh tay cùng tướng sĩ
Vua Trần vằng vặc ánh trăng sao
Con cháu bây giờ tủi xót đau
Đói nghèo bệnh tật bởi vì đâu?
Mác Lê tà giáo đem truyền bá
Chết chóc điêu tàn bóng ác ma
Cũng bởi lầm đường theo lão tặc
Tự do độc lập miếng mồi thơm
Thanh niên nam nữ phơi thân xác
Cho bầy ngạ quỷ cưỡi chồm hôm
Phè phỡn ăn chơi thơ với phú
Dở ngô dở ngọng để lưà nhau
Hội thảo miên man moi bạc tỷ
Đua chen cóc nhái bạc đầu râu
cảm tác 4 câu thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận: Lòng Dân
16.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 5
Trích: Chuà Bà Ngô
Quạnh quẽ am xưa ánh dương tà
Phong quang thay đổi tiếng quạ xa
Ngọc am chuà báu mờ sương lạnh
Cây ổi trước chuà đã đơm hoa
Hoàng quang Thuận
Vẫn là lối thơ tự do tủn mủn xỉn ra có bốn câu. Thơ này không thể xếp vào tứ tuyệt được và cả thơ mới người ta cũng cười cho thối mũi. Nên nó chỉ đáng xếp lóp ngóp vào trong bảng thơ hạng bét cuả thể tự do. Thôi miễn cho tôi khỏi phải bận tâm phân tích nào niêm nào luật. Chắc ở dưới suối vàng hay cõi niết bàn đức vua Trần Nhân Tông hẳn đau khổ và buồn thảm lắm đây? Nhưng biết làm sao được ai bắt Ngài hiển thánh thầm thì cái gì không rõ vào tai ông Thuận. Bận sau vua Trần chắc hẳn rút kinh nghiệm, nếu muốn nhập mộng xin ngài dùng Micro nhé. Bây giờ tôi đi thẳng vào phần lời cuả bài thơ.
Không hiểu đây là am hay chuà? Nếu là am thì nhỏ gìống như miếu Thành Hoàng. Còn chuà thì lớn lắm. Một bài thơ vô cảm nhí nhô bâng quơ như giới thiệu cảnh chuà cho khách thập phương. Chuà nhỏ như cái am và có một cây ổi. Thôi thơ chỉ bấy nhiêu thôi ý nghiã tình tứ cảm xúc quái gì mà phải bàn nhiều. Cái naỳ để cho các chàng Phèo cô Nở tranh luận tâng bốc cho sướng tai ông Thuận.
Còn riêng tôi chỉ xin dám rón rén nhân đó cảm tác cho vui thôi. Gọi là cây nhà lá vườn tình cảm có sao thì viết vậy.
Vãn Cảnh Chuà
Bà Ngô quang cảnh thật nên thơ
Tùng bách hương thơm cúc nhạt mờ
Lốc cốc mõ khua chiều gió thoảng
Mà chàng thi sĩ vẫn bơ vơ
Cây ổi trước sân mời quạ đói
Chim sâu nhao nhác bạt từ xa
Cưả Phật nỡ sao mà ác thế
Hoàng hôn nhàn nhạt ánh dương tà
Lữ khách bâng khuâng buồn cảnh vật
Cõi người giành giật lại sầu thêm
Dùng dằng lưu luyến đi sao nỡ
Hằng Nga chênh chếch bóng vương thềm
Năm tháng phong sương cùng tuế nguyệt
Mái chuà rêu phủ với mưa trời
Ngước mắt trông lên trăng cổ độ
Vi vu gió thổi hạt sương rơi!
cảm tác từ 4 câu thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận: Chuà Bà Ngô
16.8.2012 Lu Hà
Trích: Danh Sơn Yên Tử
Viên gạch Hoa Cúc đời nhà Trần
Phù điêu sư tử sứ hoa vân
Vẫn ba gốc đại ngày xưa ấy
Bao năm xa cách vẫn thấy gần
Cũng y sì như bài trên vẫn là thể thơ tự do. Vậy xin miễn bàn về nghệ thuật. Xin đi thẳng vào nội dung ý nghiã bài thơ. Vẫn là bài thơ vô nghiã vô cảm. Bài thơ này chắc hẳn là mục giới thiệu du khách. Xin mời quý vị đến thăm chuà có ngói Hoa Cúc đời nhà Trần và bên cạnh có ba cây đại có thể do vua Trần trồng. Giá rẻ đến thăm, khách Tây xin trả bằng dollar ban quản lý không chê tiền.
Tôi xin cũng góp vui bằng bài thơ:
Đau Lòng Phật
Rêu phủ phong sương ngói cúc hoa
Phù điêu sư tử gió mưa nhoà
Phiêu diêu tự tại màu lam phủ
Ba gốc đại vương cả bốn muà
Hương sơn Yên Tử lừng danh tiếng
Ong bướm vờn hoa tiếng mõ vang
Tập nập quanh năm như trẩy hội
Trai thanh gái lịch được thênh thang
Nơi chốn thiền môn đẹp tuyệt vời
Kià chòm mây bạc gió mưa rơi
Tổ tiên tạo dựng bằng xương máu
Vó ngưạ bắc Phương phải rụng rời
Chiến thắng quân Nguyên Đức Thánh Trần
Nâu sồng áo vải để yên dân
Không tham phú quý mùi danh lợi
Mưa móc ơn dày khắp thế gian
Ngao ngán bây giờ lũ đảng viên
Vô thần cậy thế chúng bon chen
Dân cày mất đất đau lòng Phật
Kiện cáo xôn xao thật cảm phiền
Tượng Phật lặng thinh kiếp khổ đau
Chóp bu cộng sản bạc đầu râu
Ra vào khấn khưá năm ba lạy
Hương khói âm u cảnh mịt mù…!
cảm tác từ 4 câu thơ tự do cuả Hoàng Quang Thuận: Danh Sơn Yên Tử
16.8.2012 Lu Hà
.
Yakumi có bài phản bác. Lu ha như con chó sói bị thương, vội vã tru lên những tiếng hú dài, liên tiếp.
Đáng thương thay một con chó hoang bám gót chủ mới, bị đồng loại chối bỏ, một mình bơ vơ, không quê hương, không nhà cửa, đi lang thang, thỉnh thoảng buồn lại cất tiếng sủa ông ổng. Vô phúc, gặp ông Yakumi không chịu được tiếng sủa lố bịch, vô nghĩa bèn đánh cho mấy gậy thật đau.
Không ngủ được vì tức và đau (ông kia đánh trúng quá), Lu ha bèn thức hẳn một ngày đêm để sủa chửi lại. Nghe kỹ thì những tiếng tru của nó vừa đau đớn, vừa tức tối, vừa thảm thiết. Thương thay!
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận phần 6
Trích: Đường Rừng
Cổ thụ vươn cao xoè tán rộng
Rừng già nắng lọt đốm hoa rơi
Dây leo chằng chịt vắt cành lá
Chim rừng líu lót với hương trời
Hoàng quang Thuận
Đáng tiếc bài thơ này cuả ông Thuận vẫn phải xếp vào thơ tự do, không thể gọi là tứ tuyệt hay thơ mới được. Vì sao thì tự biết lấy, tôi không muốn nói nhiều nưã. Vậy chỉ xin phân tích về phần ý nghiã cuả bài thơ. Một bài thơ vô nghiã không để lại một cảm xúc gì. Ông Thuận làm như thiên hạ chưa bao giờ biết cây cổ thụ, như cây cổ thụ này ông nhìn thấy ở hành tinh khác. Nay ông kể lể cho mọi người sơ qua về cây cổ thụ? Miễn bài dài dòng con cà con kê vì bài thơ vô nghiã theo tôi là vớ vẩn. Tôi nhân dịp này cũng là bài thơ, không dám gọi là tứ tuyệt nhưng ai dám bảo đây không phải thơ mới?
Vòm Cổ Thụ
Sừng sững hiên ngang vòm cổ thụ
Dây leo chằng chịt hạt sương rơi
Len lỏi rừng già mai trúc nưá
Bướm ong dìu dặt mải rong chơi
Réo rắt chim ca với đất trời
Gà con thấp tháng vực chơi vơi
Rung rinh rắn rết thường qua lại
Rảo bước qua mau kẻo tối trời
Du khách dùng dằng vui cảnh vật
Chân tu nào quản chốn rừng sâu
Nưả đêm vượn hú hùm beo rống
Ngày tháng thoi đưa bạc mái đầu
Yên Tử Trúc Lâm hồn kẻ sĩ
Phong ba dày dạn nắng vàng phai
Giai không tứ đại say thiền định
Rũ bỏ hồng trần tránh thiện tai
Cỏ biếc thiên thu từng in dấu
Vi vu gió thổi nước non ngàn
Chuyên tâm tu luyện hằng tinh tấn
Gương để muôn đời đức thánh nhân
Thơ cảm tám hứng từ 4 câu thơ tự do cuả Hoàng Quang Thuận: Đường Rừng
16.8.2012 Lu Hà
Trích: Am Tranh
Non cao kết cỏ dựng am tranh
Áo lá rau xanh uống nước lành
Túi vải trên vai cùng gậy trúc
Vô vi cõi Phật giưã rừng xanh
Tìm về nơi dấu Phật, tích tiên
Tiêu dao trong cõi động rừng thiền
Giưã trời thảm cỏ xanh ngút ngát
Mọc đầy dược thảo núi Hoa Yên
Thác bạc nên thơ thật dịu hiền
Nước hồ trong vắt, nắng xiên xiên
Chếch dưới cánh rừng tùng xanh biếc
Bảy trăm năm trước am Dược Tiên
Hoàng quang Thuận
Xin chúc mừng theo tôi bài thơ này có thể tàm tạm xếp vào thể thơ mới được đấy. Nếu so với bài Thăm Mả Cũ Bên Đường ngay cả cụ Tản Đà cũng thỉnh thoảng không tuân thủ theo niêm và luật cuả dòng thơ tứ tuyệt. Vậy theo tôi bài thơ này cuả ông Thuận không nỡ ném sang thể thơ tự do. Bây giờ tôi khảo sát ý nghiã cuả bài thơ? Không lẽ làm thơ không cần ý nghiã mà cứ gân cổ viết bưà để câu khách như làm kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghiã miễn là có lắm fun và lợi lộc?
Non xanh kết cỏ dựng am tranh. Áo lá? Bậy sao lại áo lá? Theo tôi ông nhên bỏ chữ áo lá không người ta hiểu lầm ông lăng nhục đức vua Trần?
Vua Trần nghèo gì đến mức mặc áo lá như vượn người. Nếu chuyện đó có thật thì đáng trách vua con đã không kính hiếu vua cha, cả triều đình là lũ hủ bại để Ngài phải sống như vượn rừng?
Trên áo lá dưới túi vải? Hay áo lá là áo đi mưa? Cũng vô lý vì không thấy tả trời mưa. Chỉ có áo lá theo kiểu vượn người thôi. Tất nhiên thơ lắm nghiã nhưng tôi hiểu áo lá theo kiểu ông Thuận muốn chứng tỏ Ngài thanh bạch nghèo nàn đơn giản nhưng viết quá đà thành ra là lăng nhục đức Vua mất thôi? Tóm lại một bài thơ bâng quơ vô nghiã . Với tôi là nhạt nhẽo vô vị, nhưng với người khác là thơ thần thì là quyền lưạ chọn cuả mỗi người về cái thú đọc thơ.
Thác bạc nên thơ thật dịu hiền. Nước hồ trong vắt nắng xiên xiên. Chối tỉ quá chừng? Chả là trên vần hiền dưới vần xiên cho xong chuyện. Thơ thế mà cũng hội thảo cái con khỉ gì hả trời ơi là trời!
Tôi xin kết thức cho sớm chợ không muốn dài dòng bàn thêm nưã. Tiện đây cũng có bài thơ cho vui.
Cầu Xin Ngài Thương Chúng Con
Am con lều cỏ dấu chân nhân
Đắc đạo sư ông khỏi luận bàn
Thảnh thơi dưa muối ngày xưa đó
Đức độ tài năng đức thánh Trần
Vi vu tiếng sáo rừng mai trúc
Hoa lá xanh tươi cả bốn muà
Ong bướm vờn bay chim cúc trái
Lừ đừ cá lội đáy hồ sâu
Náo nức Phật quang cảnh trích tiên
Vân du cánh hạc tuyệt thiên nhiên
Túi vải trên vai hàng thích tử
Ngàn thu vằng vặc ánh trăng thiền
Thảo dược nơi đây trừ bệnh tật
Tốt tươi mơn mởn núi Hoa Yên
Triều thần nhờ cậy ơn mưa móc
Bia đá còn ghi bậc thánh hiền
Cộng sản bây giờ chúng lãng quên
Theo chân đại Hán chỉ vì tiền
Tham quyền cố vị quen đục khoét
Đục nước béo cò đã mấy phen
Đạo tặc hồ ly gây nghiệp trướng
Chiến tranh tang tóc thật thê lương
Độc lập tự do trò xảo trá
Cầu xin Đức Phật rủ lòng thương
Mới quyết đi chuà rừng trúc lâm
Kim xà con cũng cũng chẳng quan tâm
Phóng sinh lưà bịp không hề nghĩ
Trăm lạy xin ngài cứu Việt Nam
cảm tác từ 16 câu thơ mới cuả Hoàng quang Thuận: Am Tranh
16.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 7
Trích: Am Xưa
Trúc lách qua kẽ đá nền am
Đọt măng mập mạp giưã đá vàng
Bạt ngàn trúc biếc chen hoa nở
Gió thổi lau thưa vọng tiếng đàn
Phẳng phiu bãi cỏ mọc xanh rì
Tùng lâm Yên Tử cuả ca thi
Vườn hoa dược thảo Hồng Sương Ngọc
Bái vọng thiền môn chẳng muôn đi
Hoàng quang Thuận
Cũng lạ 8 câu này sao nó lủng củng thế ông Thuận ơi! Đức Thánh Trần ngày xưa có làm thơ thập cẩm như thế naỳ đâu. Hai bài thơ tự do tuỳ tiện lắp ráp vào nhau theo kiểu thơ mới, thơ tự do thời nay. Chắc hẳn dưới suối vàng hay niết bàn Ngài cũng cách tân đây. Am, vàng, đàn hơi cưỡng vận, trình độ Đức Thánh Trần thụt lùi đi qua nhiều. Nghĩ mà tủi thân cho Ngài quá.
Hỏi thật nhé ông tự làm ra hay thuê ai đấy? Tốn cả tiền mà không đảmn bảo chất lượng. Nhưng nhà nước Việt Nam ban tuyên huấn, bộ nội vụ , hội nhà văn, bộ giáo dục vẩn say như đìếu đổ mới lạ? Vườn hoa dược thảo Hồng Sương Ngọc.Bái vọng thiền môn chẳng muốn đi? Sao mà nó tối nghiã thế? Bài thơ này vẫn là lối thơ tự do ông ạ. Có lẽ ông thuê nhầm người rồi. Vua Trần không lẽ kém cỏi như vậy?
Vây tôi cũng có thơ xin được góp vui:
Thảo Dược
Trúc cỏ mọc chen nền kẽ đá
Thiền sư tịnh độ bệ am xưa
Phong cảnh lao xao dầu đổi khác
Mưa rơi gió thoảng hạt lưa thưa
Vườn cây thảo dược hồng sương ngọc
Dấu tích còn đây lệ ưá tràn
Du khách bâng khuâng hồi tưởng niệm
Phiêu diêu cực lạc đức vua Trần
Thoang thoảng thinh không một điệu đàn
Ngàn thu dằng dặc gió mưa chan
Trúc Lâm Yên Tử hồn thơ giục
Thánh thót sầu ca khắp thế gian
Tiếng ai văng vẳng từ xa vọng
Có phải sơn ca đẹp tuyệt vời
Thiếu nữ cô thôn tình thư thả
Giai nhân tài tử mộng yêu đời
Hoàng hôn dìu dịu gióng chuông chuà
Mái ngói phôi phai chịu dãi dầu
Bể dâu triều đại còn hưng phế
Đất thánh cầu kinh bạc mái đầu
cảm tác từ 8 câu thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận: Am Xưa
16.8.2012 Lu Hà
Trích: Ân Hận
Đêm nay ta không ngủ
Đôi mắt sáng cuả ngươi
Sáng dưới ánh sao trời
Cứ nhìn ta thăm thẳm
Chuà giải oan cung nữ
Phải ngươi về hôm nay?
Ôi, ta ân hận quá
Không giải thoát cho mày!
Hoàng quang Thuận
Ối giời ơi. Đây là là loại thơ 5 chữ theo lối mới tự do chứ có phải ngũ ngôn đường luật mà ngày xưa vua Trần vẫn hay làm đâu? Có lẽ ông cũng chẳng hiểu ngũ ngôn đường thi hay ai đó viết thuê cho ông? Người này cũng chỉ mới ngô ngọng vào làng thơ thôi ông ạ. Thơ này mà dám bảo Đức Thánh Trần báo mộng cho. Sao mà ông tự tin thế, như đảng vẫn tự tin chủ nghiã Mác Lê Nin là đỉnh cao cuả trí tuệ loài người?
Hãy đọc thơ ngũ ngôn bát cú đường thi cuả vua Trần:
LÊN NÚI BẢO ĐÀI
Đất vắng đài thêm cổ
Ngày qua xuân chửa nồng.
Gần xa, mây núi cuốn,
Râm nắng, ngõ hoa lồng.
Muôn việc nước theo nước,
Trăm năm lòng bảo lòng
Tựa hiên nâng sáo ngọc,
Ngực áo, đầy trăng trong
Gần xa, mây núi cuốn đối lại với Rám nắng, ngõ hoa lồng hay Muôn việc nước theo nước đối với trăm năm lòng bảo lòng.
Khổ 1 luật trắc câu 1 niêm câu 4 và 2 niêm 3. Khổ 2 cũng luật trắc câu 1 niêm câu 4 và 2 niêm 3
Thất ngiôn tứ tuyệt cuả vua Trần
Xuân hiểu
Thụy khởi khải song phi
Bất tri xuân dĩ quy
Nhất song bạch hồ điệp
Phách phách sấn hoa phi
Buổi sớm mùa xuân
Ngủ dậy ngỏ song mây
Xuân về vẫn chửa hay,
Song song đôi bướm trắng,
Phất phới sấn hoa bay.
(Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Đó là thơ ngũ ngôn đường thi cuả vua Trần. Nhưng bản dịch cuả Ngô Tất Tố rất chính xác đúng niệm đúng luật cuả thơ đường. Còn cái bài thơ Ân Hận cuả ông là loại thơ ú ớ vịt giời chẳng có niêm có luật quái gì. Tôi cũng không có thời gian giải thích tận cho ông về niêm luật cuả thơ đường. Như Ngô tất Tố đối rất hay: song song đôi bướm trắng và Phất phới sấn hoa bay.
Thôi để kết thúc cho sớm chợ. Tôi cũng có bài thơ ngũ ngôn thơ mới, không phải là đường thi đâu nhé.
Con Cầy Hương
Đức vua Trần báo mộng
Có một con cầy hương
Sao không được giải thoát?
Ôi cuộc đời thê lương
Đoàn du khách những ai
Hờ hững chặng đường dài
Mừng vui kià chả nướng
Mang xuống tận tuyền đài…
Chuà giải oan cung nữ
Nghẹn ngào lệ chưá chan
Đáng trách Hoàng quang Thuận
Lạnh lùng ngoảnh mặt qua…
Đức thánh Trần than thở
Bài thơ còn dở dang
Con tìm người viết tiếp
Thi sĩ thật đàng hoàng…
Con cầy hương mắt sao
Hương khói người lao xao
Chết tươi không kịp ngáp
Ngán thói đời tanh tao…!
cảm tác từ thơ 5 chữ cuả Hoàng quang Thuận
16.8.2012 Lu Hà
Thơ ông “Tiến sĩ” HQT đọc xong thấy dơ cả mắt, bẫn cả tai. Lại còn ăn cắp.. nhục. Tiến sĩ vô liêm sĩ.