Chiều Đông Thương Huế thơ Lu Hà
Mai Hoài Thu Và Lu Hà Chùm 19
Chiều Đông Thương Huế
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Nhớ Huế
Giọng Hồng Vân nghe mà rơi lệ
Mai hoài Thu nhớ Huế người ơi!
Sầu dâng mằn mặn lên môi
Nhạt nhoà bóng dáng bồi hồi lòng tôi…
Lỡ chân bước một đời tủi hận
Biết ai còn vương vấn với ai?
Muà trăng Vĩ Dạ vơi đầy
Đôi bờ xa cách đắng cay ngậm ngùi…
Cơn sóng vỗ xa xôi nghèn nghẹn
Cành thùy dương gãy vụn xuôi dòng
Hương Giang hờ hững hỡi lòng
Lá vàng rơi rụng má hồng năm nao…
Chiều ni lạnh nghẹn ngào lại khóc
Nghìn trùng xa thổn thức Mạ ơi!
Chi mô ngày tháng xa vời
Quê hương một thuở chân trời cò bay…
Con phố nhỏ hàng cây phượng vĩ
Cầu Trường Tiền đắm đuối ngẩn ngơ
Trầm hương Thiên Mụ dạt dào
Bướm ong dìu dặt chuông chuà sương rơi!
Duyên còn nợ người đi chẳng nỡ
Ngoảnh đầu nhìn nhớ Huế tái tê
Mưa mù giăng kín ê chề
Lối đi xoá lấp ngày về ngóng trông…
Tình vạn dặm nhớ thương Huế lắm
Huế cuả Thu lận đận khổ đau
Bún bò chả quế bốn muà
Hò ơ tiếng hát mặn mà nôn nao…
8.3.2012 Lu Hà
Đôi Mắt Quầng Sâu
chuyển thể thơ Mai hoài Thu: Thế Vẫn Còn Chưa Đủ
Mơ màng thổn thức giưã ban trưa
Thành phố Sài Gòn trải gió mưa
Thu về chìm dưới trời giông tố
Chân bước vội vàng nặng trĩu đau…
Con đường xưa vẫn hai hàng liễu
Bỗng hiện về bao kỷ niệm xa xôi
Còn mất chăng bây chừ quá khứ
Hững hờ làn tóc phủ buông lơi…!
Tôi nhớ em tình đời thứ lữ
Bụi hồng trần chẳng xước màu da
Bao đêm trăn trở hồn run rẩy
Cơn gió ba đào nỗi xót xa…
Dòng nước xoáy quanh buồn chảy xiết
Hồn bơ vơ lạc lõng đôi bờ
Bước chân già yếu thương đau quá
Tủi hận trào dâng lỡ chuyến đò…
Tôi về đây chốn nơi tình cũ
Chẳng có gì tay trắng hoá câm
Tim yêu lạnh buốt sầu tê tái
Chết lặng nhìn em dạ tím bầm…
Tôi đã khóc bao đêm mất ngủ
Em nhìn tôi tóc bạc hoa dâm
Ôi! Tình ta vẫn còn chưa đủ
Đôi mắt quầng sâu lệ ướt đầm…!
20.3.2012 Lu Hà
Gió Mây Não Nùng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Anh Đi Rồi
Một ngày Đà Lạt mưa thu
Hàng thông tầm tã âm u gió luà
Bên đồi ma chướng lờ mờ
Đường dài quán cũ xót xa sụt sùi
Dương cầm thánh thót ngậm ngùi
Lòng em tê tái dập vùi trời ơi!
Buồn sao anh đã đi rồi
Còn ai dạo khúc tình người men say
Lang thang giọt lệ đắng cay
Chiều hoang biền biệt vơi đầy nỉ non
Bước đi nằng nặng trào tuôn
Mưa càng ảm đạm nỗi buồn sầu đưa
Đi tìm hạnh phúc nơi đâu
Mong manh bọt biển nhạt nhoà hồn ma
Anh giờ yên giấc mộ sâu
Âm dương cách trở mịt mù trùng khơi
Đường tình đôi ngả xa xôi
Gần nhau chẳng được chơi vơi mái đầu
Lững lờ nước chảy về đâu
Lá vàng rơi rụng chân cầu xa bay
Lầm rầm khấn nguyện ai hay
Nghẹn ngào thổn thức gió mây não nùng
Em về trở lại quê hương
Khói nhang nghi ngút đoạn trường xanh xao!
11.3.2012 Lu Hà
Hoa Trắng Mộ Tình
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Lời Cuối Cuộc Tình
Chiều tà lãng đãng mây trôi
Khói vương Đà Lạt trăng soi đáy hồ
Sầu rơi lối sỏi mộng mơ
Sương buồn thơ thẩn bơ vơ lá vàng…
Trời Đông buốt giá bóng nàng
Lạc loài chìm đắm ngỡ ngàng bước đi
Lung linh từng vệt trăng mờ
Cuộc tình vỡ vụn má đào xanh xao…
Hồn ơi! Chẳng biết nơi nao
Mưa bay xa tít xôn xao chân trời
Trời ơi! Ta mất em rồi!
Con chim rũ cánh tàn hơi cuối đời…
Đêm về trú trụ xa xôi
Hồn leo đỉnh núi tả tơi não nùng
Thông reo gió thổi hãi hùng
Quanh hồ than thở dở dang lỡ làng…
Tình yêu thung lũng phũ phàng
Em tôi còn nhớ ngày tang nấm mồ
Khói hương nghi ngút lờ mờ
Bên vòng hoa trắng nghẹn ngào xót xa…
10.3.2012 Lu Hà
Hồn Sầu Mộng Tưởng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Hồn Điên
Hồn sầu mộng tưởng em điên
Sài Gòn xa cách gọi tên nhớ người
Ôm bao kỷ niệm xa vời
Nỗi buồn da diết bồi hồi chiều thu…
Mảnh hồn phiêu bạt nơi đâu?
Theo làn gió thổi chân cầu bơ vơ
Hoa nhàu cỏ uá xác xơ
Trái tim nhức nhối bơ phờ tương tư…
Nưả đêm mộng rủ mây xa
Sáng ra ngơ ngác sầu đưa hỡi người!
Ngày đêm giống hệt mãi hoài
Lòng thương người sống tả tơi nỗi niềm…
Bước chân chậm rãi từng đêm
Căn phòng vắng lạnh càng thêm tủi sầu
Men cay ly rượu nhạt nhoà
Chẳng vơi tâm sự mịt mù sương sa…
Đông tàn vật vã gối nhàu
Chập chờn hồn lạc âm u cõi nào?
Xuân sang ong bướm dạt dào
Tình đau giãy giuạ nghẹn ngào canh thâu
Hoa tàn lược biếng gương sầu
Lá vàng rơi rụng mái đầu thiên thu
Hồn điên chẳng biết đi đâu
Có ai dẫn lối thì đưa hồn về…?
10.3.2012 Lu Hà
Hồn Trong Sương Khói
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Độc Hành
Trong đêm tối mịt mù sương toả
Tiếng côn trùng biển cả chơi vơi
Mênh mông hồn lạc xa xôi
Có nghe ta gọi từ nơi chốn nào…
Hồn thổn thức âu sầu ảo não
Ánh trăng mờ thổ lộ mưa giăng
Men nồng chén rượu dở dang
Niềm vui khô cạn lỡ làng giọt châu
Linh hồn phủ kín màu xanh đá
Ta nuốt từng ngụm nhớ xanh xao
Tim đau se thắt bơ thờ
Độc hành trống trải hững hờ triền miên
Rượu cứ rót ưu phiền trăn trở
Quyện vào từng nhịp thở lời thơ
Thoảng bay nhân ảnh bóng mờ
Yêu kiều yểu điệu thướt tha hồn về
Bao thương nhớ sơn khê dặm nẻo
Cách biệt trùng đôi ngả âm dương
Nắng mưa đơn độc trên đường
Phất phơ áo trắng khói sương xa gần…
21.3.2012 Lu Hà
Khóc Tiễn Người Đi
chuyển thể thơ Mai hoài Thu: Tôi Sợ Lắm Rồi
Tôi sợ lắm nắng vàng hiu quạnh
Gió muà thu lạnh mảnh hồn tan
Lòng buồn lại nhớ trăng ngàn
Hương đưa một thoáng trăm vàn xót xa…
Giọt cô phụ mưa già thêm tuổi
Nổi tương tư tê tái muộn phiền
Sầu dâng tí tách mái hiên
Lòng sao cay đắng triền miên tháng ngày
Tôi sợ cả vơi đầy đắm đuối
Chiều muà thu sương muối dịu dàng
Trông về quê bạn mây giăng
Mình tôi thơ thẩn lang thang bên đồi
Đồi hoang vắng lưng trời bát ngát
Màn sương mù thấm ướt vai gầy
Trăng mờ huyền ảo xuống đây
Thấu chăng bao cảnh đoạ đầy trần gian…
Tình vạn dặm muôn vàn sao sáng
Để hồn Thu chết lặng hư hao
Dòng khô suối cạn lệ sầu
Khóc đưa tiễn biệt độ nào người đi!
15.3.2012 Lu Hà
Mảnh Hồn Bơ Vơ
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Thổn Thức
Xích gần một chút nưã anh
Để em khỏi lạnh sương cành lá rung
Vơi đi thổn thức não nùng
Lệ nhanh thấm ướt trập trùng màn đêm…
Anh ơi! Ôm siết chặt em
Ngất ngây gió thoảng cánh rèm mành buông
Con tim máu nóng khơi dòng
Tình say hãy uống cho lòng mềm say…
Hương tình vương vấn đắng cay
Rồi mai xa cách tháng ngày mưa rơi!
Em về phương ấy xa xôi
Cùng ai tâm sự chơi vơi mảnh hồn…
Nói rằng anh vẫn bồn chồn
Nhớ em rượu ngọt môi son men nồng
Cuộc đời như một dòng sông
Phù du bèo bọt mênh mông biển trời
Ở nơi đất khách quê người
Sương thu lạnh lẽo buồn trôi não nề
Lược gương biếng chải ê chề
Mưa đêm nặng hạt dầm dề canh thâu
Anh ơi! Năm tháng xa nhà
Từng thu da diết cỏ dầu héo hon
Muộn màng chôn mảnh hồn non
Tình ta lạc lõng mây vờn gió đưa…
16.3.2012 Lu Hà
Mảnh Sầu Riêng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Hồn Điên
Dù xa cách trùng dương ngàn dặm
Sài Gòn ơi còn thắm cái tên
Từng đêm thổn thức ưu phiền
Tình yêu đắm đuối triền miên nỗi niềm…
Nhớ da diết êm đềm nắng nhạt
Gió thu về phiêu bạt trời mơ
Thẫn thờ buồn gửi vào thơ
Trái tim rã nát bến bờ yêu đương
Từng thảng thốt nghe lòng trăng trối
Ngày và đêm sám hối tìm nhau
Không gian mờ mịt âu sầu
Bóng người lay lắt hồn đau sụt sùi
Đời giá lạnh chôn vùi nhung nhớ
Căn phòng hoang lệ nhỏ cô liêu
Men cay ly rượu tiêu điều
Chẳng vơi tâm sự mỗi chiều hoàng hôn
Thu ảo não đông buồn xuân tái
Hồn chập chờn lạc cõi hư vô
Đêm say ân ái mịt mờ
Tình đau giãy giuạ bên bờ sương sa
Hoa phượng vĩ ve sầu réo gọi
Tình thiêng liêng le lói sầu riêng
Hồn điên giấc mộng ngả nghiêng
Có ai giải thoát gông xiềng tương tư?
15.3.2012 Lu Hà
Thân Phù Thể
Hàng cây ảo não soi gương
Mênh mông hồ nước càng thương bồi hồi
Vi vu gió gọi u hoài
Lao xao sóng động tình người xa xôi
Vẩn vơ theo gió chơi vơi
Lần theo cánh nhạn trần ai nhạt nhoà
Bây giờ nàng ở nơi đâu?
Để tôi sầu tưởng tương tư nỗi niềm
Nghẹn ngào thổn thức trái tim
Muà xuân chớm nở im lìm xót xa
Chẳng màng lầu ngọc gác hoa
Tìm ai tri kỷ đậm đà bên nhau
Bao giờ thể ngọc gấm hoa
Cung trăng dìu dặt hằng nga mỉm cười
Aí ân trần thế vui vầy
Ngẫm thân phù thể nổi trôi mà buồn!…
16.12.2010 Lu Hà
Thương Người Thục Nữ
Thơ theo dòng nước cuốn trôi
Văn như thác đổ sục sôi tâm hồn
Trái tim nao nức đa đoan
Mấy phen rạo rực máu tràn chưá chan
Canh khuya tầm tã mưa dầm
Hàng hiên thánh thót âm thầm nỉ non
Lao xao mộng tưởng trăng ngàn
Bồng bềnh lơi lả điệu đàn ái ân
Buông tuồng ướt đẫm môi son
Không gian đứng lại trống dồn một thôi…
Nhớ ai ngồi gốc cây hoè
Khóc đàn kiến lưả chôn vùi nước mây
Thương người thục nữ xa xôi
Trùng dương dặm thẳm ngậm ngùi thở than!
26.12.2010 Lu Hà
Tình O Gái Huế
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Đường Về Xứ Huế
Trăng lu một mảnh Huế mù sương
Lã chã mưa rơi nặng phố phường
Thuyền nan sông nước mênh mông lạnh
Tha thiết tình o đượm má hồng
Môi hường nhấp chén rượu quỳnh tương
Tiếng sáo trong veo điệu não nùng
Đàn ai réo rắt sầu thương tủi
Ớn lạnh hàng cây khóc cố hương
Đêm tàn sương xuống bến Vân Lâu
Trầm bổng nôn nao vẳng tiếng hò
Áo dài tím Huế còn da diết
Tôn Nữ nhớ chồng nức nở mưa…
Đường về xứ Huế có xa không?
Cách trở non sông dốc chập chùng
Hải Vân heo hút ngàn mây phủ
Sương khói mù xa cảnh mịt mùng
Nam Bình khúc nhạc buồn se sắt
E ấp kià ai trái mộng đào
Giận hờn quầy quả yêu yêu quá
Diễm lệ đa tình đẹp thướt tha
Dù chàng đắng ngọt với chua cay
Bầm tím đôi môi vẩn đắm say
Chín bỏ làm mười em gắng chịu
Một hai sớm tối nghiã vơi đầy
Gái Huế sắt son dạ với chồng
Dịu dàng nhỏ nhẻ thật là thương
Quảy gánh du dương kĩu kịt bán
Chiều về tấp nập bến sông Hương
Tôi đã trở về khu phố cổ
Thiên đàng một thuở mộng tơ vương
Hàng cây phượng vĩ còn tươi thắm
Tà áo trắng bay gió phập phồng…
15.3.2012 Lu Hà
Xuân Sầu Thiếu Phụ
chuyển thể thơ Mai hoài Thu: Xuân Sầu
Xuân reo pháo nổ gợi sầu
Mỗi năm mỗi tuổi niềm đau vẫn còn
Ca luân bể dội sóng cồn
Có người thiếu phụ lệ tuôn đôi hàng…
Gió xuân hiu hắt bẽ bàng
Quê hương tê tái dở dang lỡ làng
Ai về nhắn nhủ cùng trăng
Mảnh hồn xa cách lá vàng rụng rơi!
Xuân sang tâm dạ chơi vơi
Bướm ong chan chưá lả lơi nắng tràn
Hoa xuân chưa nỡ uá tàn
Tim sầu vạn cổ trăm ngàn đắng cay…
19.3.2012 Lu Hà
Song Thất Lục Bát Chùm 99
Mảnh Sầu Riêng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu: Hồn Điên
Dù xa cách trùng dương ngàn dặm
Sài Gòn ơi còn thắm cái tên
Từng đêm thổn thức ưu phiền
Tình yêu đắm đuối triền miên nỗi niềm…
Nhớ da diết êm đềm nắng nhạt
Gió thu về phiêu bạt trời mơ
Thẫn thờ buồn gửi vào thơ
Trái tim rã nát bến bờ yêu đương
Từng thảng thốt nghe lòng trăng trối
Ngày và đêm sám hối tìm nhau
Không gian mờ mịt âu sầu
Bóng người lay lắt hồn đau sụt sùi
Đời giá lạnh chôn vùi nhung nhớ
Căn phòng hoang lệ nhỏ cô liêu
Men cay ly rượu tiêu điều
Chẳng vơi tâm sự mỗi chiều hoàng hôn
Thu ảo não đông buồn xuân tái
Hồn chập chờn lạc cõi hư vô
Đêm say ân ái mịt mờ
Tình đau giãy giuạ bên bờ sương sa
Hoa phượng vĩ ve sầu réo gọi
Tình thiêng liêng le lói sầu riêng
Hồn điên giấc mộng ngả nghiêng
Có ai giải thoát gông xiềng tương tư?
15.3.2012 Lu Hà
Bài Ca Hy Vọng
chuyển thể thơ Jackie Lương: Tình Còn Dài Vòng Tay Sẽ Dài Theo
Hồn thơ trải tâm tình lắng đọng
Đã bao lần bến mộng sông tương
Bóng hình xao xuyến vấn vương
Hiu hiu gió thổi cõi lòng nhớ thương
Chiều hoang dại trong vòng ân ái
Như thuở đầu tình mới tinh khôi
Trao nhau gửi gắm cuộc đời
Người đi lòng vẫn bồi hồi đắm say…
Tà áo mỏng vương bay mùi phấn
Đoá hoa vàng khổ tận cam lai
Đêm trường ảo não canh dài
Nhớ thương cánh bướm chương đài hồn thơ
Cạn nước mắt bể sầu sông ái
Cánh bèo trôi tê tái nỗi niềm
Còn gì nuối tiếc từng đêm
Thời gian ấp ủ êm đềm trái tim…
Tình viễn vọng vương thềm bóng toả
Hát cho người cổ độ trăng soi
Tình yêu chan chưá một thời
Bài ca hy vọng cuộc đời nở hoa…
15.3.2012 Lu Hà
Chiếc Bóng Lạc Loài
chuyển thể thơ Cánh Hoa Tuyết: Lẻ Loi
Cánh hoa tuyết lẻ loi cảm thấy
Người ta đi chơi với hồn em
Còn đâu giây phút êm đềm
Hương thơm ngào ngạt vương thềm bóng trăng…
Ngày tháng cũ vấn vương nỗi nhớ
Cành long lanh chan chưá bồi hồi
Giọt sương hoa trắng bờ môi
Ân tình trao gởi lỡ rồi lại rơi!
Muà xuân đến cuộc đời hưá hẹn
Câu thơ tình gói trọn cho nhau
Giữ gìn kỷ niệm đôi ta
Ai ngờ nắng hạn cỏ rầu héo hon
Cơn gió thoảng nguồn cơn tủi hận
Dặm đường dài lận đận phong sương
Muà Đông hoa tuyết khóc thương
Một mình chiếc bóng đơn phương lạc loài…
15.3.2012 Lu Hà
Hoa Xuân Nở
tặng Thi Nguyên nhân này sinh nhật
Hoa xuân nở chuỗi ngày nhung nhớ
Đoá phù dung cổ độ trăng soi
Nỗi buồn pháo tép xì hơi
Khi vui rạng rỡ rụng rơi phấn đào
Ngày sinh nhật bướm chào ong hỏi
Vần thơ bay le lói màu thu
Kià ai lững thững bên cầu
Ngâm nga xướng vịnh đậm đà thiết tha
Hoài mộng tưởng mịt mù khói toả
Hỏi người đời thớ lợ thế sao?
Mấy ai cảm xúc dạt dào
Cội nguồn chân lý nghẹn ngào mưa rơi!
Cõi trần thế tả tơi có biết
Ngấn lệ rơi thảm thiết người ơi!
Dặm trường biển cả chơi vơi
Thuyền nan chao đảo biết nơi nào tìm…
Trời biển rộng chân chim hải đảo
Cánh buồm nâu trăng gió mây ngàn
Gặp nhau thổn thức đôi lần
Phong tình cổ lụy dương trần vấn vương
Bạn bè chúc trùng dương lồng lộng
Bọt bèo trôi bảng lảng mây bay
Trải qua đôi chút đắng cay
Bình an hạnh phúc vơi đầy nỉ non
Ăn bánh ngọt bồn chồn tâm dạ
Ngoài ba mươi đã đủ xuân thì
Phong tư thoang thoảng hương nhài
Nếp nhà quen thói chương đài phỉ phong.
17.3.2012 Lu Hà
Những Kẻ Không Căn Cước
cảm tác thơ Phù Du: Tôi Là Ai
Hỡi những kẻ coi thường căn cước
Cùng với tôi lạc bước trần ai
Lớn lên chẳng có ngày mai
Khổ đau quằn quại canh dài lệ chan
Ngày xưa đó tình thân bóng dáng
Chẳng có gì thầm lặng thơ ngây
Nụ cười chua chát đắng cay
Lớn lên bạc bẽo tháng ngày héo hon
Hồn ảm đạm sầu tuôn vô tận
Chẳng tình thương lận đận xót xa
Thèm sao tổ ấm mái nhà
Ông bà cô chú mẹ cha xóm làng
Đã mấy chục năm trường vật vã
Kẻ ăn xin lượm cả đau thương
Cơ cầu tìm mảnh quê hương
Ê chề đan lại thê lương não nùng
Cõi trần thế lòng lang dạ sói
Khinh rẻ tôi miệt thị hình hài
Bụi bờ lăn lóc bi ai
Không nơi nương tưạ đoạ đầy tháng năm
Có người bảo Việt Nam tên đó
Là quê hương tiên tổ giống nòi
Mà sao tôi vẫn lạc loài
Thiên đàng chủ nghiã tả tơi hãi hùng
Người ta nhủ quê hương xa lắm
Tại Nga Xô ảm đạm muà thu
Lê Nin lãnh tụ hói đầu
Chí Minh theo đuổi cỏ dầu tái tê
Mai tôi chết bên lề xã hội
Manh chiếu tàn bặm bụi lãng quên
Nấm mồ vô chủ không tên
Danh xưng chẳng có cỏ chen bốn muà
Thôi có lẽ cũng là kiếp số
Miền Nam ơi! Một thuở vàng son
Viễn Đông hòn ngọc Sài Gòn
Bỗng dưng tan nát sóng hờn biển căm.
22.3.2012 Lu Hà
Tâm Hồn Thơ Văn
Tạo hoá đã sinh ra loài người, cỏ cây muông thú, trái đất, bầu trời , trăng sao v.v…thứ gì cũng theo một cặp đực cái, âm dương, chuyển động tuần tự theo phong thủy ngũ hành. Văn và thơ là sản phẩm cuả trí tuệ, tinh thần cũng không phải là ngoại lệ. Văn là chồng, thơ là vợ, như dương với âm, có lúc như nước với lưả. Còn muốn cân bằng cả âm dương, đực cái thì tạo ra trung hoà , chắc chắn ta không còn khả năng phát triển nưã như ta gọi thường gọi là đồng cô, đồng bóng, hay là đồng tính luyến ái. Thường thường thì dương thịnh âm suy và ngược lại âm suy thì dương thịnh. Trong âm có dương và ngược lại trong dương cũng có âm. Cái gì cứ đổ xô mãi về một cực đến tận cùng thì lại thường đảo chiều phát triển ngược lại.
Theo triết học cuả Hegel trong quy luật mâu thuẫn ông cũng bàn về hai mặt đối lập luôn đấu tranh tương tác lẫn nhau lẫn nhau bổ khuyết cạnh tranh nhau để cùng vận động tiến lên nhưng chúng không cực đoan tiêu diệt thủ tiêu nhau như lão già Các Mác nghĩ. Giống như trong gia đình vợ chồng là một thực thể, một tế bào cuả xã hội. Ta cứ coi như chồng mang dương tính và vợ là âm tính. Chồng có lý trí mạnh thì át người vợ và vợ phải nghe chồng thờ chồng cho trọn đạo nghiã. Người chồng ngu tối thì người vợ phải đảm đương vai trò gia chủ thay chồng quản trị gia đình thì lúc này âm tính cuả gia đình mạnh và dương tính suy.
Bọn phát xít cố công săn lùng tiêu diệt hết ngươì Do thái đến tận cùng cuả tội ác thì lại đảo chiều nguợc lại tạo ra nhà nước Israel sau hai nghìn năm lịch sử. Mao Trạch Đông lúc sinh thời là một lãnh tụ anh minh tối cao, sau khi chết đi lịch sử đánh giá là một người có chỉ số IQ quá thấp hơn cả ngưòi dân bình thường. Hitler cũng vậy sau khi chết đi thì lại lòi ra là một người có bệnh tâm thần.Trong đúng có sai, trong sai có đúng. Theo tôi văn là đặc điểm cuả dương tính coi như giống đực, nên văn là giống mạnh quen nói dai, nói dài miên man bất tận, hừng hực như lưả cháy. Còn thơ là đặc điểm cuả âm , cuả giống cái nên thơ mềm mại như làn nước, ngắn gọn và mơ mộng, bay bổng như mây như gió.
Thơ văn là một cặp bài trùng luôn đi bên cạnh nhau, đồng thuận cũng có lúc đối chọi nhau như âm dương, nước lưả, tối sáng, ác thiện luôn sảy ra để tạo thành sự phát triển, tàn lụi và tự bị hủy diệt…Rồi tự phủ định để tạo nên một bình diện thẩm mỹ, nghệ thuật trí tuệ cảm xúc cao hơn. Dùng văn để bình thơ, tìm ra những cái phi lý vô nghiã vô cảm cuả thơ hay động viên ca ngợi cái hay chân thiện mỹ vẻ đẹp cao thượng cuả thơ. Cảm ơn Thượng đế toàn năng đã ban cho muôn loài một linh hồn để duy trì sự tồn tại. Nhờ có linh hồn mà có tình yêu giưã đàn ông và đàn bà. Nhờ có linh hồn mà các văn thi sĩ đã viết văn và làm thơ.
Vậy ta hỏi linh hồn là gì? Thì đến nay vẫn chưa có một câu trả lời chính xác. Người thì bảo nó giống như một bóng ma chỉ hiện về đêm và rất sợ ánh sáng, nó có thể đi xuyên qua tường, hoặc nó có thể nhập vào một người khi lên đồng cốt. Cân, đo, tóm bắt hồn khí quả là một việc rất khó khăn cho khoa học hiện đại. Đạo Thiên chuá khảng định khi chết đi thì hồn về trời dự tiệc với Thiên chuá . Đạo Phật không thưà nhận có linh hồn, nhưng lại gọi là giác linh tìm về cõi niết bàn. Tin vào bản ngã cái nghiệp lực tạo ra mà luân hồi chuyển kiếp. Người cộng sản thì sổ toẹt tất cả, làm quái gì có linh hồn, giác linh, ma quỷ, thần thánh. Tất cả chỉ là những phản ứng lý sinh, hoá sinh sảy ra trong bộ não. Sự giải thích tạm bợ thiếu trách nhiệm cuả những người duy vật vô thần đã đơn giản xoá bỏ sự tồn tại cuả linh hồn, tâm hồn và coi đó chỉ là sản phẩm cuả vật chất.
Văn thơ là sản phẩm sáng tạo cuả tình yêu, trí tuệ và tâm hồn mà chính họ lại coi khinh không có linh hồn hiện hữu, không có sự tồn tại vĩnh cửu cuả linh hồn thì không hiểu họ làm thơ viết văn là nhờ bởi cái gì? Làm thơ, viết văn không cần tâm hồn trái tim yêu thương mà chỉ dưạ theo chủ thuyết ba voi, ba xu nào đó, theo đề cương, nghị quyết, pháp luật nhà nước thì không hiểu họ là giống loại gì ở trên hành tinh này? Thi sĩ thường đa cảm, thơ là trái tim yêu thương cuả người mẹ, cuả sự tồn tại và sinh nở. Nên cái lụy cuả thơ lớn lắm, như Nguyễn Du đã dồn hết cả tâm sức để viết truyện thơ về Kiều, không phải chỉ là mua vui cũng được một vài trống canh.
Nguyễn Du là một nhà nho uyên thâm bác học, đọc Truyện Kiều mà làm cho lòng ta tâm hồn ta thấy phấn chấn lên vài trống canh cũng là chuyện hiếm hoi lắm rồi. Hai người đàn ông và đàn bà ân ái giao hợp với nhau giỏi lắm một trống canh thôi đã đủ rồi. Ngày xưa người ta tính một đêm là 5 canh, tính từ 6 giờ chiều hôm trước đến 6 giờ sáng hôm sau. Canh một từ 6 giờ chiều đến 8 giờ 24 phút tối. Vài trống canh để đọc Truyện Kiều cũng tức là thức trắng đêm rồi. Cổ kim xưa nay có tác phẩm văn thơ nào lại có giá trị và sức hấp dẫn khinh khủng như vậy. Cho nên nghe cụ nói tưởng như với ý nhún nhường khiêm tốn nhưng thực ra cái ẩn ý giá trị cao thâm là ở đó.
Người cộng sản u mê tăm tối, họ thích khoa trương, háo danh và thích tự ca ngợi mình một cách thô bạo trắng trợn. Cho nên ta cũng chẳng ngạc nhiên khi họ hay dùng cái từ đỉnh cao cuả trí tuệ loài người cho cái chủ nghiã rẻ rách ba xu cuả họ. Nếu nói triết học Mác, cuốn Ngục Trung Nhật Ký mượn tạm cuả Tàu cho ông Hồ là mua vui cũng được một vài trống canh có lẽ họ phát khùng lên và chửi bậy cho ai đó là phản động dám nói xấu Mác và ông Hồ cuả họ.
Bàn thêm chút ít về thiên tài Nguyễn Du. Tôi đã đọc hết tập Truyện Kiều kiên trì mỗi ngày là một trang thôi, cố gắng học thuộc dù chỉ trong một ngày, hôm sau có quên đi thì cũng chẳng sao. Mỗi trang thơ lục bát cuả cụ là cả một thế giới nội tâm, một nghệ thuật siêu đẳng không thể thay một chữ nào. Tôi không thể miên man một vài trống canh được mà kéo dài hàng tháng mới xong.
Kể cũng thương cụ, tài hoa như vậy nhưng thể lực nhà thơ lại mảnh khảnh ốm yếu, trong một hoàn cảnh lại loạn lạc, trao đảo bao nhiêu điều bất công trái tai gai mắt vẫn sảy ra. Dù bổng lộc vua ban, quyền cao chức trọng nhưng tâm hồn nhà thơ vẫn khổ hạnh. Nguyễn Du không thể nào vô tư với cuộc đời. Nguyễn Du một tài năng sáng tạo, một trí tuệ siêu phàm nhưng ông đã thất bại bởi chính tâm hồn uỷ mị cuả ông, như khí âm thắng khí dương. Giá như Nguyễn Du còn là một võ quan thì hay biết bao? Ta thường nói âm thịnh dương suy, Nguyễn Du tin Phật nhưng ông không thể ngồi thiền như Phật và ông vui lòng với cái chết khi tuổi đời còn rất trẻ.
Rồi nưã còn Đỗ phủ, Lý Thái Bạch, Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử v.v…Linh hồn cuả họ đều phải chịu nhiều đau khổ kiệt quệ trên đường đời. Họ đã tìm thấy sự vô tư trong chén rượu, công bằng để nghĩ về thân phận và làm thơ.Khi tỉnh dậy thì sự thật miếng cơm manh áo bệnh tật, tuổi già vẫn phũ phàng đeo đuổi dày vò đày đoạ họ.Nhưng vẫn còn cái may họ là những con người hoàn toàn tự do. Những sáng tạo những vần thơ tha thiết bi thương cuả một tâm hồn tự do để lại cho con cháu. Họ làm thơ không phải như những cái máy vô hồn theo một lý tưởng chủ nghiã nào cả. Là thi sĩ theo tôi nên để cho tâm hồn mình tự do, sáng tác theo cảm hứng. Nếu còn bị trói buộc vì một lý do nào đó như danh vọng, điạ vị, tiền tài, chính trị, đảng phái, đề cương, chủ thuyết v.v..
Cho dù có làm cò mồi tuyên truyền sùng bái cho một cá nhân nào đó để kiếm cơm, dù có lắm huân chương bằng khen nhưng họ chỉ là những người máy tuôn văn nhả chữ một cách vô ý thức mà thôi. Sống như vậy nhục lắm thà rằng sé toạc bản thảo ném tất cả vào sọt rác, hãy ra bến cảng bốc vác kiếm thêm xu vẫn còn hơn… Dù có viết ra trước sau sẽ bị thời gian đào thải, chưa biết chừng còn bị nguyền ruả làm tiếng cười cho ngàn năm sau như chàng thi sĩ cóc Tố Hữu chẳng hạn, hay như chàng Xuân Diệu gò lưng tôm ra để làm ra những bài vè, viết văn viết báo ca ngợi đảng và bác Hồ. Họ cứ tranh giành đấu đá kèn cưạ củ hành củ tỏi để thoá mạ người nọ chửi bới người kia, kết tội nâng quan điểm lập trường để đẩy bao nhiêu người mà họ ghét vào tù, hòng nâng bi báo công với đảng.
Kể cũng tội cho những văn thi sĩ có tài nhưng sớm tàn lụi vì lúc sinh thời cứ bốc thơm mãi cho Stalin, Mao Trạch Đông và ông Hồ, cứ theo đuổi gò bó trái tim cảm xúc cuả mình trong cái đề cương khỉ gió cuả ông Trường Chinh. Tóm lại thơ văn phải có hồn người, thơ văn là cuộc đời thực, thơ văn không biết nói sai nói điêu, sau đó mới đến nghệ thuật.
Nhân tiện đây tôi cũng có ý kiến: Làm văn thoải mái hơn, nếu học nhiều qua nhiều trường lớp miễn là không viết sai chính tả nhiều quá là được rồi. Nhưng làm thơ theo tôi phải đủ 5 điều kiện cần phải có:
1.-Thiên hứng bẩm sinh phải có, chưa cần đến mức phải xuất khẩu thành thơ.
2.- Đức tính trung thực, ngay thẳng phải có, cấm lươn lẹo lèo lá, tiền hậu bất nhất. Nếu ai đó có tính gian giảo thì tốt nhất đừng làm thơ nưã mà nên viết bình luận, nếu ở xã hội CS vẫn được trọng dụng để dùng trong công tác cắt câu bẻ chữ, nói xuôi cũng được, nói ngược cũng được.
3.-Đọc nhiều từng trải, đam mê học tập trau dồi khả năng nghệ thuật.
4.-Phải có dục tính, nghiã là người khoẻ mạnh sinh lý điều hoà. Một thi sĩ đồng tính luyến ái không thích đàn bà thì trong thơ sẽ có vấn đề ngay. Sự đam mê yêu vẻ đẹp cuả người phụ nữ thúc dục thi hứng cuả thi sĩ, hay các nữ thi sĩ cũng vậy. Người phụ nữ lãnh cảm không có hứng thú với đàn ông thì sẽ không thể làm thơ được.
5. Phải thạo tiếng mẹ đẻ, đọc thông viết thạo chữ quốc ngữ.
Sau đây gọi là cây nhà lá vườn xin có bài thơ muốn chia sẻ với các bạn đọc.
Chiều Thương Cố Quốc
Thơ thẩn chiều nay nhớ cố hương
Thương người thiếu phụ vạn trùng dương
Mây ơi nhắn gửi miền kinh bắc
Mang tấm hình xưa đã héo lòng
Tôi nhớ không nguôi tiếng gọi hè
Khi con tu hú nắng vàng hoe
Ve sầu hoan hỉ muà hoa phượng
Tôi đến nhà em lúc xế chiều
Tôi đã thầm yêu độ thuở nào
Khi hoa chưa hé nụ đào tơ
Ngỏ lòng chưa dám đời con gái
Khắc khoải tôi mong những hẹn thề
Tôi đã ra đi vạn nẻo trần
Rừng sâu thăm thẳm dãy trường sơn
Ba lô súng đạn mòn quai dép
Dấu bóng hình em ở trái tim
Xuân đến xuân đi xuân lại về
Lòng tôi đau đáu nhớ miền quê
Hỏi thầm em đã bao nhiêu tuổi
Có nhớ đến tôi có đợi chờ?…
Tôi lại ra đi sang sứ Âu
Em tôi càng lớn lại càng lo
Tuổi đời con gái mơ màng lắm
Lại chẳng bên nhau những sớm chiều?
Tôi vẫn đợi em ánh mắt huyền
Bao muà phượng vĩ nắng vàng xuân
Em tôi đẹp lắm muà trăng đến
Thương chị Hằng Nga nhớ thế trần
Em vẫn coi tôi mãi chỉ anh
Hồn nhiên như thể trái vàng anh
Tình tôi khô héo theo năm tháng
Như lá cây xanh đã rụng cành
Em vẫn ngây thơ vẫn chẳng tin
Rằng tôi thầm nhớ vẫn yêu em
Hững hờ như thể loài vô cảm
Tôi phải chôn sâu nỗi tủi hờn
Đã biết bao muà hoa phượng rơi
Tình em như thể áng mây trôi
Ngỏ lòng vẫn ngại tôi không dám
Nghĩ đi nghĩ lại thôi thì thôi…
Cho hay cũng bởi tình huynh muội
Em lại thương yêu đến một người
Người ấy nhưng mà tôi chán lắm
Giận lòng tôi đã quyết ra đi
Tôi đã đi xa chẳng hẹn về
Tình tôi biền biệt dấu sơn khê
Bỗng nhiên sửng sốt chiều nay gọi
Tôi nhận ra em luống ngậm ngùi
Tôi vẫn tin rằng em gọi tôi
Thẹn thùng em lại dấu tên đi
Thương em tôi cũng lờ không nói
Hãy để cho em tự giãi bày
Tôi biết rằng em vẫn nhớ tôi
Nhưng mà em vẫn ngại ngùng thôi
Không tin cho lắm lòng ai thắm
Nên để trôi đi những phí hoài….
22.3.2012 Lu Hà
![]() |
Chùm 57.rtf 18K Xem ở dạng HTML Tải xuống |
![]() |
Chùm 33.rtf 23K Xem ở dạng HTML Tải xuống |
