MƠ HỒ EM… thơ Mây Tim Tím
MƠ HỒ EM…
Cửa đã mở ..khói sương trên giá ngọc
Trời vào Xuân sao gió vẫn đa đoan
Đêm mệt lã nhừ tay bên dáng vóc
Buồn vì người lơ đảng để mùa sang
Hãy gần hơn! môi đã kề rất thấp
Trăng sương tan gục ngủ giữa núi đồi
Trời sắp khép rất gần đôi tay ngọc
Để mơ hồ em… một ánh trăng soi
Lãng mạn ơi ! gió vờn em lành lạnh
Một chút sương buông… bãng lãng mây
Trời sa mù… đêm chập chờn ảo ảnh
Ước bên người em chạm dấu môi này
Và đêm vỡ những nốt trầm xa vắng
Người lang thang trên những nhánh sông sầu
Những ngôn từ như rơi vào sâu lắng
Quờ quạng em tìm…đêm mưa Ngâu !…
Xếp lại chiếc hài vừa khâu vá
Xếp lại vần thơ lạc lỏng ngôn từ
Em về ôm gối quên lời gió
Vừa chết một ngày….bên cánh thư…!
MÂYtimtím