ĐỊNH MỆNH.. thơ Chung Thủy
ĐỊNH MỆNH
Định mệnh nào tưởng chừng như ngọn sóng
Đưa anh vào giăng phủ cuộc đời ta
Trong giây phút nghe tâm hồn xao động
Ta yêu anh thật tha thiết đậm đà
Khoảng tình muộn trong veo như nắng sớm
Như pha lê nên rất dễ vỡ tan
Ta lặng lẽ nghe buồng tim vụn nát
Nhận cho mình ca khúc cuối ngỡ ngàng
Đem nhung nhớ dìm sâu vào nước mắt
Tìm lãng quên trong những đoạn thơ buồn
Anh mù xa như mây gió khói sương
Ta héo úa suốt tháng ngày hiu quạnh
Vẫn che dấu niềm đau thương buốt lạnh
Miên man sầu ray rứt mãi không nguôi
Định mệnh nào oan nghiệt đã khiến xui
Anh tìm đến mang về cơn giông bão
Cho tuổi hạ chất chồng thêm nỗi khổ
Ngơ ngẩn buồn chia biệt mộng liêu trai
Ta chua xót thương cuộc tình rụng vỡ
Héo úa dần theo từng chuỗi đắng cay
Chung Thủy
MỘT MÌNH
Chỉ có mình ta với bóng đêm
Trăng khuya vừa khuất giữa mây đen
Gió lay lay nhẹ buồn da diết
Nước mắt không vơi chút muộn phiền
Chỉ có mình ta với tủi sầu
Cô đơn vắng lạnh suốt canh thâu
Gối chăn buốt giá hồn tê dại
Thơ lạc vần theo những nỗi đau
Chỉ có mình ta với đắng cay
Sương rơi từng hạt ướt vai gầy
Quạnh hiu bóng lẻ ru tình muộn
Dỗ giấc mơ hồ thương nhớ ai…
Chỉ có mình ta với bão giông
Nắng mưa giăng phủ nát tan lòng
Sóng đời mấy lượt dâng cuồn cuộn
Số kiếp bao lần đón gió đông
Chung Thủy