Thơ Lục Bát Chùm 190 – Lu Hà
Thơ Lục Bát Chùm 190
Hỏi Thăm Lu Lu Nguyễn
Hỏi thăm Lu Nguyễn là ai
Mà sao chẳng chịu với tôi nưả lời
Lặng thinh cô chẳng nói gì
Bao nhiêu câu hỏi bồi hồi vấn vương
Nỡ đành như khách qua đường
Dửng dưng nước lã vô thường thế cô?
Lòng tôi sóng nước lao xao
Mênh mông biển cả dạt dào mến thương
Thấy cô phúc hậu đoan trang
Mắt đen lay láy lâng lâng tóc huyền
Nhìn cô tôi thấy thân quen
Từ trong sâu thẳm nỗi niềm trào dâng
Lẽ nào như thế này chăng?
Vào trong Facebook đoạn trường một chương!
6.2.2011 Lu Hà
Tết Này Con Vẫn Chưa Về
Hàng năm tết đến nhân gian
Mà sao con vẫn lần khân chưa về?
Phải chăng duyên nghiệp nặng nề
Nên chưa có dịp sơn khê tỏ bày
Bọt bèo trôi nổi nước mây
Tấm thân nhờ gưỉ xứ người quanh năm
Xưa kia còn ở Việt Nam
Cưả thiền cô quạnh trăng ngàn trời xanh
Đêm trường hiu hắt thâu canh
Bóng ma cộng sản lấn tranh cuộc đời
Con không được biết nhà trời
Phật đà xa cách ngoại lai vô thần
Mây đen Các Mác dữ rằn
Gió mưa đổ xuống ngập tràn nước non
Đau thương tủi hận hồn con
Thương tờ giấy trắng chưá chan Phật Đà
Đường về nhà Phật bao la
Gập ghềnh sỏi đá ta bà mênh mông
Tung tăng khăn đỏ đến trường
Bài ca lãnh tụ lãng quên Di Đà
Nay con mới hiểu được ra
Mà sao không đến cửa chuà quy y
Xin Thày hải lượng từ bi
Thời cơ chưa đến thân côi dạm trường
Bồng bềnh trăm mớ bòng bong
Mười lăm năm trước theo đường Ki Tô
Đức Chuá cao cả xức dầu
Phật Đà sáng chói trong bầu nhiệt tâm
Viên Giác con vẫn đọc luôn
Pháp danh chẳng có sơn son tấm lòng.
nhân Lễ Tết 2008 Lu Hà
Nỗi Đau Của Mẹ
phỏng theo ý tưởng Trần Trung Đạo
Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu chảy xuống bàn tay khô
Tôi không dành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người
Đời tôi như đám bèo trôi
Lênh đênh chìm nổi biển khơi mịt mù
Bao nhiêu cay đắng âu sầu
Làm ngươì lữ khách tìm đâu là nhà
Tha hương khắp trốn điạ cầu
Tấm thân trầm gưỉ nhờ vào người ta
Đất lành chim đậu tự do
Đắp xây cuộc sống mộng cầu tương lai
Ngày tàn tháng tận đêm dài
Năm canh hoen lệ bao người trầm luân
Lần hồi cơm chẳng có ăn
Bưã no bữa đói bạo tàn người ơi!
Tự do dân chủ tả tơi
Bởi bầy dã thú đười ươi bạo tàn
Rêu rao yêu nước thương dân
Độc tài đảng trị chết dần trong tim
Bao muà phượng lụi cúc chìm
Quê hương tôi vẫn im lìm xót thương!
2008 Lu Hà
Dễ Ai May Mắn Làm Chồng
tặng Vườn Thơ
Tôi ngồi ngắm tấm ảnh cô
Thướt tha yểu điệu nôn nao vô cùng
Xinh tươi như ánh trăng vàng
Mấy năm về trước cô nàng nữ sinh
Bây giờ chắc đã trưởng thành
Có con hay có gia đình riêng chưa
Hiện nay sinh sống ở đâu
Châu Âu Bắc Mỹ hay là Đài Loan
Trung Đông Nhật Bản Nam Hàn
Tiên Nga duyên dáng chưá chan tấm lòng
Xứng danh con cháu Lạc Hồng
Làm thơ đả cộng nổi giông sóng cuồng
Nhấn chìm quỷ đỏ xâm lăng
Dã tâm đại hán bắc phương côn đồ
Tiếp tay là lũ giặc Hồ
Việt gian bán nước cơ đồ nước non
Việt Nam lồng lộng tâm hồn
Biết bao cô gái môi son má hồng
Cô ơi! Cô thật mến thương
Dễ ai may mắn làm chồng cuả cô?
24.9.2011 Lu Hà
Hiểm Sâu Khó Lường
tặng Vườn Thơ
Cám ơn cô gái yêu thơ
Vườn Thơ vạch mặt giặc Hồ gian ngoan
Giống cha Chí Vịnh lường gàn
Cha con nhà nó việt gian lạc loài
Mề đay trung tướng đè vai
Chí Thanh Nguyên Giáp như ai tướng quèn
Ăn chơi trụy lạc vốn quen
Phụng thờ đại hán phận hèn tiểu nhân
Sao vàng cờ đỏ tiến thân
Mượn từ Phúc Kiến dối gian ma tà
Cờ vàng sọc đỏ sơn hà
Linh hồn tổ quốc mới là cuả ta
Mong sao chớ có sa đà
Mắc mưu Mao tặc hiểm sâu khó lường
Vùng lên quyết chí tự cường
Giang sơn lãnh hải biển đông bao đời
Quyết không nhượng bộ đười ươi
Mác Lê chủ thuyết vịt giời viển vông
Vùng lên xé toạc cờ hồng
Buá liềm giẻ rách chất trồng hiểm nguy
U mê tăm tối chôn vùi
Tuơng lai dân tộc ngậm ngùi ngàn thu!
23.9.2011 Lu Hà
Thơ Tâm Tình Chùm 41
Cung Đàn Muôn Điệu
Cha biết làm sao được hở trời
Nỗi niềm chăng tỏ áng mây trôi
Thu đong vương vấn thành mây gió
Sầu đọng chiều đông lạnh thế này
Con ở phương trời có nhớ không ?
Tấm lòng lữ khách cứ bâng khuâng
Bao nhiêu thương mến hồn đang gọi
Tiếng Việt tha phương chiụ lỡ làng
Con bảo rằng cha viết tiếng Anh
Lạc loài máu đỏ trái tim xanh
Con chim xa tổ quên rừng thẳm
Đất khách quê người mộng hiển danh
Ngàn thế kỷ qua kiếp đoạ đầy
Người dân mất nước sống tha hương
Thương đau con cháu dòng David
Chữ viết còn mang nặng tấm lòng
Cha biết làm sao được hở trời?
Nỗi lòng thương tỏ để cho ai
Đi đâu cũng bảo da vàng đấy
Vật chất hơn người chén rượu say?
Đất nước của ta khổ biết bao
Lòng người ân oán cứ thương đau
Đói ăn vẫn phải cười ca hát
Tự dối lòng mình mãi thế sao?
Tuổi tác của cha bạc mái đầu
Hạc vàng sớm tối ngóng mây qua
Tiếng Anh tiếng Pháp người thiên hạ
Lạc lõng đua chen tủi hận sầu
Tiếng Việt cuả ta vẫn sống đây
Nghìn năm văn hiến có ai hay
Non sông réo rắt đàn con Việt
Bằng trắc reo vần cung gió mây…
2008 Lu Hà
Gịọt Nước Sông Hà
Chiều nay gió bấc mưa nhiều lắm
Người ở bên kia có rét không
Chắc hẳn giờ đây người thầm gọi
Cái tên chung cuả một dòng sông
Sông Hà sông nước cuả lòng tôi
Chảy mãi mênh mông nặng nghiã đời
Có phải con sông cha vẫn gọi
Cái tên da diết cuả đời ai?
Tình nghĩa cha con ở kiếp này
Mà trong định mệnh nhớ nhau hoài
Sinh ra chẳng biết là sao ấy
Cách mặt muôn trùng sóng biển khơi
Tôi vẫn bâng khuâng tự hỏi lòng
Dáng hình người có giống tôi không?
Có hay hờn giận và hay khóc
Người vẫn hay thường nhắc đến sông
Có phải tên sông cha đặt cho
Là nguồn cảm hứng những vần thơ
Hoà trong nước mắt và trong máu
Chảy mãi trong tôi chẳng bến bờ
Có những đêm trăng tôi nhớ cha
Chòm sao bắc đẩu giải Ngân Hà
Muôn vàn tinh tú tôi thầm gọi
Lấp lánh tinh vân bóng nhạt nhoà
Phần Lan sông nước trời u ám
Ngưu Lang Chức Nữ có buồn không
Tôi dõi Ngân Hà mà chẳng thấy
Hỏi lòng ai có nhớ sông thương?
Con sông ngăn cách của lòng tôi
Mẹ cha lưu lạc chốn đôi nơi
Bao giờ ô thước chim trời nhỉ
Nối lại cho tôi những tháng ngày
Tôi chỉ nguyện cầu hậu để sau
Xoá bao ngang trái cảnh cơ cầu
Ai sai ai đúng thôi đừng nói
Giấc mộng Nam kha thoáng tiếng gà
Tôi muốn được nghe lời dạy bảo
Trọn đời vang vọng của thi nhân
Từng trong cát bụi đầy đau khổ
Muôn kiếp phôi pha cuả thế trần
Tơ duyên tiền định hay nhân ý
Ân oán nào hay bởi ý trời
Phải đâu chèo néo thành ngang trái
Bánh xe nhiệp chướng cõi luân hồi
Trần gian cũng có những Sông Hà
Kẻ ở người đi những cách xa
Bịn rịn chia ly tình để lại
Cuộc đời như thể giấc chiêm bao
Giọt nước sông Hà tìm đại dương
Tận cùng thế kỷ những đau thương
Dồn lên sóng vỡ đời cơ cực
Sua đuổi hành hương khắp bốn phương…
Tản mát muôn nơi những kiếp đời
Trẻ già trai gái cánh bèo trôi
Lênh đênh ngoi ngóp chân trời lạ
Mộng dệt tương lai ở xứ người
Còn thú gì hơn được tự do
Sông hà bớt hết nỗi thương đau
Mở lòng ra đón muà xuân đến
Ngắm dải ngân hà con nhớ cha
Còn thú gì hơn mở tấm lòng
Nhân gian quán trọ gọi tình thương
Tìm nhau ưu ái chân trời rộng
Nâng cánh hồn thơ chẳng đổi giòng
Còn thú gì hơn với núi sông
Tình người ta thiết với quê hương
Anh em họ mạc thương nòi giống
Vật chất coi thường như gió sương
Ngấn nước sông Hà có sá chi
Nuôi hồn thi sĩ mãi cao bay
Uống từng giọt lệ mang tâm tưởng
Tô đẹp cha con ở cõi đời…!
21.10.2008 Lu Hà
Cháu Ngoan Bác Hồ
Trông nó như là đưá trẻ con
Angka Polpot với lonnon
Việt gian hán tặc hằng nuôi dưỡng
Mẫu giáo mầm non các cháu ngoan
Nó là sản phẩm Hồ gây giống
Sự nghiệp trăm năm một loại người
Sát nhân máu chảy xanh đồng luá
Tố Hữu làm thơ để dạy đời
Nó giết ba người đã thấm chi
Sao bằng cộng sản lũ đười ươi
Tử hình đấu tố hàng ngàn vạn
Ném xác chôn vùi sóng biển khơi
Tên Lê Văn Luyện vì tham cuả
Án mạng gây ra ở tiệm vàng
Vàng bạc chóp bu từng ký gửi
Công an trung tướng cũng bàng hoàng…?
11.9.2011 Lu Hà
Cam Quít Kiêu Ngạo
Mấy câu cóc ghẻ chua mùi dấm
Thân phận thằng Cam cũng chẳng hơn
Đểu cáng mặt dày trơ mõm chó
Tru lên vằn vện kiếp chui luồn
Tự nhận hơn người Cam với Quít
Đảng trao nhiệm vụ suả ăn lương
Đầu râu tóc bạc hồn ma quỷ
Tâm điạ việt gian rõ bất lương
Chó cún tưởng rằng danh giá lắm
Công an mật vụ rõ là oai
Sát sinh đồng bọn trong hầm tối
Lác mắt trong nhà gái đứng chơi…
Tết nhất quân hàm màu đỏ chói
Vào ra họ mạc thật là sang
Mâm trên các cụ mời đon đả
Chiếu dưới mấy bà liếc mắt trông…
Dù Cam hay Quít chua loen loét
Đảng cũng không chê vắt kiệt hơi
Thối hoắc đầy chuồng đừng bỏ xó
Tham đời nô bộc thoảng mùi hôi…
Chọn hạt gây mầm phân quỷ đỏ
Tuyên truyền biạ đặt đã bao phen
Kim Đồng Tử Trọng Lê Văn Tám
U mê tăm tối vẫn triền miên
Biết đến bao giờ Cam tỉnh ngộ
Cải tà quy chánh biết đường ngay
Đừng tham phú quý màu danh vọng
Ích quốc lợi dân chống độc tài?
Kiêu ngạo làm gì Cam Quít ơi!
Đỉnh cao tăm tối mộng đười ươi
Xoá nền mạo hoá Hồ Mao tặc
Để sống làm người dạ thẳng ngay?
10.8.2011 Lu Hà
Xú Danh Trí Thức
“Nguời trí mảng lo danh chẳng có
Đưá ngu luống sợ tuổi không chờ”
Trí mà không thức đồ vô dụng
Uế xú lưu danh tiếng dại khờ
Trí thức là chi hỡi mấy người
Gây bao thảm hoạ để cho đời
Chí Minh tội ác dày thiên cổ
Sự nghiệp ngu dân để tiếng cười
Trí thức là ai biết nghĩ suy
Trắng đen phải trái tránh thày dùi
Đàng hoàng sống giưã trong trời đất
Quân tử nam nhi chẳng sụt sùi
Trí ngu thức kém đời tăm tối
Khoa bảng làm chi một lũ ruồi
Tiếng xấu lưu danh ngàn vạn kiếp
Ghi tên danh sách chạy theo đuôi…
Trí thức muôn đời lợi quốc dân
Thông minh bản tính khắp xa gần
Xây nền xã hội không tham nhũng
Ích kỷ hại nhân trí việt gian
Nhai chữ kià ai hỡi mấy người
Mác Lê tiến sĩ giống đười ươi
Giáo sư trường đảng bầy tôm tép
Lạm dụng danh xưng nhục thế này?
10.9.2011 Lu Hà
Thơ Tâm Tình Chùm 42
Một Linh Cảm
Một linh cảm như có điều muốn nói
Con gái cha đang mong đợi từng giờ
Đã nhiều năm khắc khoải mong chờ
Muà tái ngộ sẽ có ngày xuân đến
Con nhớ cha một tình thương ngang trái
Là não cân huyết mạch cuả tim ta
Trong bi ai biển khổ kiếp ta bà
Lòng hổ thẹn sẽ bình yên sóng cả
Con có biết nỗi lòng cha đang nhớ
Những tháng năm kỷ niệm u buồn
Lòng xót xa thương tiếc thuở hoa tàn
Cha gieo hạt cho mầm non sự sống
Vì định mệnh như tiền đình mách bảo
Cho tháng ngày nên ân ái vợ chồng
Rồi chia ly kỷ niệm tặng trong lòng
Đời chỉ đẹp khi chim trời bất diệt
Yêu là chết là nguội tàn tất cả
Là hận thù chiếm đoạt quyết không tha
Là vừng dương vụt tắt buổi chiều tà
Là uất hận như ly tràn nước đổ…
Yêu là sống khi tình người vĩnh cửu
Ở bên nhau hay bi lụy xa lià
Dù muôn phương luôn cầu nguyện cho nhau
Tạo phước hậu như mưa nguồn gió biển….
Một linh cảm như có điều muốn nói
Con mong cha như nắng hạn chờ mưa
Bao thương đau tức tưởi nỗi u sầu
Vì năm tháng đã chôn vùi tất cả…
Con cũng biết tình người không đơn giản
Nó sâu xa như muối mặn gừng cay
Nó âm thầm như suối chảy mây bay
Nó lồng lộn như giông trời bão biển…
Con có biết trái tim người thi sĩ
Yêu và thương là câm lặng giận hờn
Mỗi vần thơ như sói nát tim gan
Đã trào lên khóc thay bằng ngọn bút
Sáng chủ nhật 19.10.08 Lu Hà
Tình Ông Cháu
Ông đã đi rồi cháu nhớ thương
Ngàn trùng cách trở cõi âm dương
Còn đâu bóng dáng ngày xưa đó
Sớm tối đi về cháu có Ông
Lời Ông văng vẳng vọng bên tai
Năm tháng hao gày chẳng nhạt phai
Lời dạy năm xưa từng trải nghiệm
Nghĩa tình ông để cháu xin ghi
Ăn cỗ nhà ai cũng cháu Ông
Một già một trẻ bạn theo đường
Mâm trên các Cụ cho hầu riệu
Bàn truyện trăm năm cháu thuộc lòng
Quanh năm bơi lội ở ven sông
Nước đục người đen cháu vẫy vùng
Chống gậy trên bờ Ông réo gọi
Sông thao rờn rợn nước xuôi dòng
Rồi một ngày kia đi vắng xa
Ở nhà coi cháu đã còn Bà
Học bài vô ý gây nên tội
Dầu đổ lửa loang cháy góc nhà
Lửa reo phần phật khói tàn bay
Tro bếp một thôi cháu vãi đầy
Có phaỉ Tổ Tiên phù trợ giúp
Cho đơì cháu có đến hôm nay
Nghe tin hốt hoảng Ông về nhà
Bỏ bát cơm ăn vội chạy ra
Cứ tưởng ông về cho kẹo đấy
Lần đầu nửa tát nhớ đơì chưa
Ông đánh mà Ông vẫn cứ thương
Giận lòng tí nữa cháu thiêu Ông
Cũng may phúc đức nhà ta lớn
Cho cháu của ông dập lửa hồng
Mười tám tuổi đời cháu phaỉ đi
Hai vai nặng gánh trả cho đơì
Ở nhà cao tuổi Ông lâm bệnh
Khi cháu về thăm chẳng có gì
Đời lính sao mà nghèo thế chăng?
Ba năm sốt rét cháu về không
Ba lô con cóc sầu than khóc
Sé võng may quần cháu tặng Ông
Quanh quẩn bên Ông được mấy ngày
Đời trai phía trước hãy còn daì
Lời Ông cháu hưá cùng non nước
Giông tố bão bùng chẳng đổi thay
Viễn sứ nhớ Ông nén hương lòng
Thương Ông vò võ một đơì sương
Sống vào giản dị ra tinh khiết
Hồn ở đâu xa có tỏ tường.
2007 Lu Hà
Tôi Đã Hiểu Ra
Tôi đã đắng cay khi nhận ra
Dương trần u ám bởi mây mờ
Ngây thơ bồng bột nên không thấy
Hỏi mãi muà thu trăng ở đâu?…
Tôi biết rằng tôi đã lỡ rồi
Một vầng trăng ngọc lặn trong tôi
Muà thu đi hẳn còn quay lại
Trong cõi không gian cuả kiếp đời
Tôi hiểu lòng người thật mông mênh
Bao la biển cả của tình thương
Thuyền tôi đắm đuối trong giông bão
Mong lại bình yên giưã đại dương
Người đã cho tôi cả cuộc đời
Cho hoa đơm trái mật thêm say
Thế mà tôi vẫn không hề biết
Một vầng trăng ngọc ở trong tôi
Trí tuệ tâm hồn thật thế sao?
Tấm lòng lồng lộng rộng bao la
Ai mà biết được nơi trần thế
Có một loài hoa chẳng sắc màu
Loài hoa cô độc giưã ta bà
Giản dị âm thầm trong nắng mưa
Mọc lên trong vũng bùn đau khổ
Nhả lại cho đời bao ý thơ…
Tôi biết rằng tôi là niềm vui
Mà sao tôi lại nỡ chôn vùi
Ai xui tôi phải buồn thơ thẩn
Để người có cớ thương yêu tôi?….
Chiều nay hoa tuyết rơi nhiều lắm
Báo hiệu muà đông đã tới rồi
Từng đàn nhạn lạc tìm cha mẹ
Bay vụt qua tôi giữa khoảng trời
Tôi rất nhớ cha ở cuối trời
Mây bay lác đác miền xa xôi
Giờ này chắc hẳn người tư lự
Thơ thẩn làm thơ để tặng ai?
22.10.08 Lu Hà
Đông Buồn
tặng tuổi trẻ Việt Nam
Một muà đông lạnh buồn
Hoa phượng vĩ lià tan
Sương mai rầu ngọn cỏ
Đêm dài đông luị tàn
Chim không buồn hát ca
Lơ thơ vài nhành hoa
Vườn nhà ai xót laị
Bông cúc ngày hôm qua
Muà đông hãy còn đây
Mà thiên hạ đã say
Chen nhau đi chợ tết
Mà em buồn lắm thay
Giá cả cứ leo thang
Mặc nhà ai tăng lương
Mẹ đi làm không đủ
Công việc laị thất thường
Em phaỉ biết làm sao
Trong thời buổi gian lao
Tuy em còn bé lắm
Nuôi chí mộng xây cao
Em học đêm học ngày
Mong nở mặt nở mày
Đua cho kỳ thi tới
Học tài không ruỉ may
Không con ông cháu cha
Không biếu xén tặng quà
Chông chờ vào tài lực
Mong rằng em vượt qua
Là học sinh đời nay
Xã hội lắm đổi thay
Nhiễu nhương đầy tiêu cực
Tiền tình trong phòng thi
Còn dăm ngày đón xuân
Tiễn đưa muà đông buồn
Em cầu xin trời Phật
Nước giàu và dân an.
Muà Đông 2007 Lu Hà
Tỉnh Dậy Đi Hỡi Các Anh
Yêu nước xui nhau nó đốt cờ
Buá liềm lầm lạc cuả Nga Xô
Ếch ương đáy giếng phồng mang mép
Cóc nhái về hưu vẫn đủ trò…
Bản chất di truyền như lão tặc
Mưu mô thủ đoạn vẫn sâu cay
Mị dân trí trá lòng yêu nước
Bợ đỡ buôn dân lũ cáo cầy
Yêu nước xoá ngay điều bốn đi
Gian manh hiến pháp lũ đười ươi
Bù nhìn quốc hội hàng trăm đưá
Độc đảng tham quan đã lỗi thời
Nó bảo rằng tôi thơ với thẩn
Nã vào tâm điạ lũ vô thần
Sao không lèo lá như Viên- Hữu
Thông- Diệu bon chen bịp thế nhân…?
Con cóc già kia chưa biết nhục
Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh
Tối tăm dẫn dắt bầy yêu quái
Phúc Kiến quê hương cuả lão Minh…?
Hãy xé tan đi đồ rẻ rách
Nhập nhằng nô lệ xứ ba Tàu
Cờ vàng sọc đỏ màu tổ quốc
Ỡ mãi trong tim tủi hận sầu…
Trả lạị cho ta sự chính danh
Lá cờ yêu dấu lộng trời xanh
Hồn thiêng sông núi tình dân tộc
Tỉnh dậy lên đi hỡi các anh!
27.8.2011 Lu Hà