Phạm Hồng Sơn – Cảm ơn người Thượng
Phạm Hồng Sơn – Cảm ơn người Thượng
Viện Pasteur Paris – một cơ quan nghiên cứu y khoa nổi tiếng thế giới – thường xuyên thông báo cho công chúng biết những thông tin liên quan tới sức khỏe, y tế. Trong lá thư thông tin của quý 2 năm nay, Viện Pasteur tập trung vào những hy vọng xuất phát từ các thành tựu mới đây của phương pháp miễn dịch (immuno-thérapie) nhằm trị bệnh ung thư. Tuy nhiên, thông tin của lá thư này lại cho thấy có những điểm tương đồng đầy bất ngờ với một căn bệnh cũng vô cùng nan giải và hiểm độc : chế độ chính trị độc tài toàn trị do Đảng Cộng Sản Việt Nam dựng nên từ năm 1945.
Theo Viện Pasteur, về nguồn gốc, tế bào ung thư chính là tế bào hiền lành của cơ thể nhưng do một yếu tố nào đó đã tác động, như các biến đổi về gen, yếu tố bệnh tật, chấn thương, khiến cho tế bào hiền lành trở nên ác – hung hãn với chính cơ thể. Thường lệ, khi một tế bào trở thành ác tính – tức nó đã trở thành một vật thể lạ với cơ thể – sẽ nhanh chóng bị hệ thống miễn dịch nhận diện và loại bỏ. Đó là trường hợp may mắn, và chúng ta vẫn an toàn. Song, trong trường hợp người mắc ung thư, tế bào ác không bị loại mà còn tiếp tục sinh trưởng, nhân lên gấp bội để hình thành các khối u ác tính. Một trong những cách thức sinh trưởng đáng chú ý của tế bào ác là nó có khả năng lèo lái các cơ chế cần thiết, các nguồn sống của cơ thể, của các tế bào hiền lành sang hướng có lợi cho nó. Ngoài ra, tế bào ác (khối u ác) còn có khả năng biến đổi môi trường trong cũng như ngoài sao cho trở thành thân thiện, phục vụ cho lợi ích của nó ; ví dụ : tế bào ác biết huy động và biến đổi các tế bào khác của cơ thể phục vụ cho các nhu cầu sinh tồn, xây dựng, khuyếch trương tổ chức và phòng vệ của nó; thậm chí tế bào ác còn tạo được ra nhiều loại tế bào khác nhau có vẻ ngoài rất bình thường để tung hỏa mù làm mệt mỏi/đánh lừa hệ thống miễn dịch.
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người. Thoạt kỳ thủy, những người như Hồ, Giáp, Đồng, Chinh, Duẩn, đều là những con dân Việt Nam bình thường nhưng do tác động của ngoại cảnh (gia đình, xã hội, chủ thuyết, tham vọng chính trị…) họ đã trở nên những phần tử ác tính với dân tộc qua cách áp đặt chế độ cộng sản lên nước ta. Rất có thể biến cố mẹ mất sớm, cha bị bãi chức, sự túng thiếu và nỗi tuyệt vọng không thể trở thành quan chức phục vụ nước Pháp đã là những tác nhân đẩy thanh niên Nguyễn Tất Thành chạy theo Quốc Tế III để trở thành một Hồ Chí Minh đứng đầu một đảng, một chế độ xảo độc nhất trong lịch sử Việt Nam.
Sự sinh trưởng, bảo tồn và phòng vệ của chế độ cộng sản Việt Nam cũng có những đặc điểm y hệt các tế bào ung thư : từ tay trắng, chế độ này đã không từ một thủ đoạn nào để lèo lái, huy động các nguồn lực (con người, tiền bạc, uy danh,…) cho các nhu cầu của nó (trước mắt và lâu dài) dưới các khẩu hiệu, hình thức rất mực hiền lành, cao cả: « độc lập, tự do », « kháng chiến cứu quốc », « tuần lễ vàng », « công trái, trái phiếu yêu nước », « dân cày có ruộng », « thống nhất đất nước », « quỹ tự nguyện », v.v. Chế độ này cũng rất giảo hoạt tạo dựng môi trường trong ngoài sao cho có lợi nhất cho sự sống còn của nó : lúc suy tôn Liên Xô, Trung Quốc là anh cả, là thiên đường, coi Anh, Pháp, Mỹ là đế quốc đầu sỏ/kẻ thù không đội trời chung, lúc lại tuyên bố sẵn sàng làm bạn với tất cả các nước ; nâng cấp ngoại giao với cả các quốc gia cựu thù. Trong nước, đảng cộng sản Việt Nam còn tạo ra một hệ thống tổ chức, đoàn thể xã hội trá hình như của dân để bòn rút tiền của và che đậy sự cai trị độc tài, điển hình là Quốc Hội, Tòa Án-Viện Kiểm Sát, Mặt Trận Tổ Quốc giống hệt các khối u ác tính tạo ra hệ thống các tế bào giả hiền lành để dẫn máu về nuôi sống nó và tránh bị hệ thống miễn dịch tấn công.
Có hai điểm tương đồng đặc biệt giữa hai thực thể này. Thứ nhất, chúng ta không thể đối thoại được với các tế bào bệnh; còn Đảng Cộng Sản Việt Nam, tổ chức này không chỉ luôn luôn bác bỏ mọi lời mời đối thoại mà còn luôn coi mọi cá nhân, tổ chức của người Việt Nam có ý kiến khác biệt là thù địch và dùng mọi cách để triệt hạ. Thứ hai, cũng giống tế bào ung thư, ĐCSVN tìm mọi cách để xâm nhập (di căn), kiểm soát mọi tổ chức nhằm hủy hoại, gây tê liệt hết những sức mạnh, tiềm năng quý giá của dân tộc, của con người như lòng yêu nước, nghĩa khí, chính trực.
Tuy nhiên, giữa khối ung thư và ĐCSVN lại có hai điểm hoàn toàn tương phản:
Điểm thứ nhất, để tồn tại, ĐCSVN sẵn sàng tiếp tay cho quân cướp nước, nhượng chủ quyền đất nước cho ngoại bang như công hàm Hồ Chí Minh-Phạm Văn Đồng 1958 ; Hiệp ước bí mật Thành Đô 1990, v.v. – Nghiên cứu cho tới nay không cho thấy tế bào ác có khả năng hay có ý muốn thông đồng với tế bào/cơ quan ngoài cơ thể để giết cơ thể chúng ta.
Điểm thứ hai, khối u ung thư sẽ phát triển/di căn cho tới khi chúng ta chết và khối ung thư cũng chết theo – Các quan chức lớn của ĐCSVN cũng tận lực đục khoét, bòn rút tài nguyên, công quĩ của dân bất chấp hủy hoại môi trường, bất chấp đe dọa sinh tồn dân tộc, song, tất cả họ đã dự liệu nơi sinh sống mới cho bản thân và gia đình ở các nước tư bản-dân chủ văn minh nhất.
Về hướng chữa trị ung thư theo phương pháp immuno, Viện Pasteur cho biết từ 20 năm qua đã có nhiều bước tiến lớn, như giới khoa học đã tạo được từng loại kháng thể riêng cho một số ung thư rồi gắn kháng thể này lên một loại tế bào miễn dịch để tấn công tế bào ác. Tuy nhiên, Viện Pasteur nhấn mạnh rằng mọi phương pháp chữa trị ung thư, kể cả immuno, đều có các hạn chế ; mỗi phương pháp đều có ưu điểm riêng, do đó liệu pháp tốt nhất là sự phối hợp giữa các phương pháp hiện có : Hóa trị liệu, phẫu thuật cắt bỏ, tia xạ, miễn dịch, tấn công đích (thérapies ciblées).
Trong khi đó, trước căn bệnh hiểm độc hơn ung thư, suốt mấy chục năm qua, dân Việt Nam gần như chỉ dùng phương pháp xoa bóp khối u, trông chờ khối u tự biến mất: viết thư thỉnh cầu/kiến nghị ; lên mạng chỉ trích, đòi hỏi và trông đợi. Ngay cả những vụ phản kháng có tính bạo động như Thái Bình, Tiên Lãng, Đồng Tâm, chủ kiến chính yếu của những người chủ xướng vẫn là trông chờ, tin tưởng hoặc tin tưởng tuyệt đối vào «Đảng, Nhà nước » – một tổ chức chính trị ác tính khổng lồ. Chúng ta gần như chưa bao giờ dám nghĩ, dám nói tới các liệu pháp chữa trị khác, như phẫu thuật cắt bỏ, tia xạ, hóa trị để diệt trừ căn bệnh cho Nước.
Nhưng, báo chí của ĐCSVN gần đây đã loan tin : vào rạng sáng ngày 11 tháng Sáu 2023 một số người Thượng đã tấn công trụ sở chính quyền tại xã Ea Tiêu và Ea Ktur, huyện Cư Kuin, Đắc Lắc, giết chết hai lãnh đạo cao nhất của xã. Những thông tin này, nếu đúng sự thật, đồng nghĩa với việc những người Thượng đã không dùng những cách chữa trị vô hiệu của người Kinh. Họ đã bất ngờ phẫu thuật loại bỏ thành công hai tế bào ác tính chủ chốt của một khối u cộng sản cấp xã : bí thư, chủ tịch. Sự cắt bỏ chớp nhoáng này đã gây rúng động toàn bộ khối u ác tính cộng sản đầu não tại Hà Nội.
Mai hậu, nếu đất nước Việt Nam vẫn còn và trở nên thịnh vượng, nhân bản vì thoát được chế độ hiện hành chắc chắn là phải nhờ vào một liệu pháp phối hợp giống như trong chữa trị ung thư. Khi đó, mọi con dân nước Việt sẽ phải nhớ tới những người Thượng đã có hành động quả cảm hôm nay.
Tuy nhiên, sau vụ cắt bỏ xảy ra, đã có nhiều người, trong đó có cả « nhà đấu tranh », « nhà nghiên cứu », lên tiếng chỉ trích, qui kết những người Thượng quả cảm bằng những tiếng thậm xấu. Song, theo thiển ý của người viết, trước viễn cảnh vô cùng u tối của dân tộc, chúng ta nên thận trọng để không mắc lại căn bệnh độc quyền chân lí, độc quyền chủ thuyết đấu tranh nhằm cứu nước thoát khỏi họa cộng sản.
PHS
(09/07/2023)
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Người Rơm
Cuối năm, blogger Hoàng Giang (VOA) gửi đến độc giả một câu chuyện rất “nhẹ nhàng” và “đáng yêu” ngăn ngắn:
“Tôi mới đọc được mẩu tin nho nhỏ, mà chắc chả mấy ai bận tâm, mẩu tin cũng nhẹ nhàng tình “củm” có tựa đề là “How did this Swedish cat turn up in south France?”. Tức là có một chú mèo tên là Glitter sống ở Bromolla, miền nam Thụy Điển mất tích đã 8 tuần. Anh chủ Sammy Karlsson tưởng chừng như sẽ không có hy vọng tìm lại được Glitter nữa thì bỗng dưng vào đúng tuần lễ Thanksgiving, anh nhận được một cuộc gọi từ vùng Nimes tại miền nam nước Pháp hỏi anh về chú mèo lông xù này.
Sammy ngạc nhiên tới mức anh tưởng người ta đang đùa cợt mình, nhưng khi bức hình được gửi đến, thì chú mèo đó chính xác là Glitter của anh. Trong một bài phỏng vẫn, anh nói đùa rằng “Có lẽ Glitter đã phải lòng một cô gái Pháp nào đó, và chàng quyết định đội chiếc mũ bê rê.” Hiện chàng mèo đang được tiêm phòng và làm quốc tịch Pháp sau đó sẽ được gửi trả về với chủ tại Thụy Điển. Câu chuyện mới đáng yêu làm sao, cứ tưởng tượng một chú mèo thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu, chu du hơn 1,700km, mà tự dưng cũng muốn mình được như thế, vô lo vô nghĩ…
Ước muốn được “thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu” của Hoàng Giang tuy không có gì là viển vông nhưng vẫn rất xa vời, và mỗi lúc một thêm xa, nếu chúng ta (chả may) sinh ra là… người Việt Nam – cái xứ sở mà nhiều người dân phải cầm cố nhà cửa/ruộng vườn mới đủ chi trả cho con cái một chuyến đi ra khỏi nước.
Dù giá quá đắt nhưng không phải ai đi (rồi) cũng đến. Hãy nghe qua một mẩu đối thoại của hai người Việt, từ hai phòng giam sát cạnh nhau, trong một nhà tù nào đó ở Âu Châu:
Tuyết ho, tôi xót ruột. Ho xong, nó nói:“Em mơ còn nằm trong cái xe thùng chở em sang đây. Ðứa con gái nằm ngay bên cạnh em chết ngạt.”
“Chết!?”
“Chết. Bị nhốt trong thùng xe hai ngày hai đêm. Khi bọn đầu gấu mở cửa xe ra, thấy bốn người chết từ bao giờ. Con ấy thân với em nhất. Chúng em đã từng chia phiên nhau kề mũi vào cái lỗ nhỏ để thở.
Thương hại nó hay nhường cho em thở lâu hơn. Dọc đường nó cứ đòi về, không muốn đi nữa. Nhưng em biết về thế nào được với bọn đường dây. Nó mà sống sót cũng bị đường dây hành tới chết về cái tội đòi về… Anh có nghe không đấy?”
“Nghe rõ cả.”
“Nó nói khổ đều quanh năm chịu được, dồn vào một ngày thì chết. Anh nghĩ có đúng không?”
“Chắc đúng.”
“Mẹ nó bán ruộng, bán vườn để chung tiền cho nó đi, cứ mong nó mang đôla về chuộc đất, xây nhà như những người có thân nhân Việt kiều. Bây giờ nó chết, chưa kịp nhìn thấy tờ đôla xanh. Trước khi chết nó tựa vai em lầm bầm ‘Mẹ ơi! Con không muốn làm Việt kiều. Con muốn về nhà. Con muốn cơ cực ở nhà với mẹ suốt đời.’ Giọng nó như đứa trẻ con ba tuổi.” (Tâm Thanh. “Người Rơm” – Diễn Đàn Thế Kỷ 01/07/2010).
Người rơm còn có một tên gọi khác – dễ nghe hơn – theo ngoại ngữ: nouveaux boat people, những thuyền nhân mới. Khác với lớp người tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau không còn được thế giới chào đón nữa.
Nhân loại, xem chừng, đã oải. Không ai còn đủ kiên nhẫn và bao dung với những kẻ khốn cùng (không tiền bạc, không ngoại ngữ, không nghề nghiệp, không cả một mảnh giấy tùy thân) cứ tiếp tục đến mãi từ một xứ sở… Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc!
Thêm một điều khác biệt nữa là tuy được gọi tên “những thuyền nhân mới” nhưng họ không vượt biên bằng thuyền. “Trong cuộc hành trình dài bằng phần nửa vòng trái đất, họ thường bám trên các xe vận tải hạng nặng xuyên qua Châu Âu. Trốn trong những thùng chứa hàng trong xe, họ phải ép xác, có khi chịu đựng không ăn uống trong nhiều ngày…” (Phương Vũ Võ Tam Anh, “Người Việt Khốn Khổ Tại Paris”).
Sau khi đặt chân được đến miền đất hứa (Anh Quốc) có một hiện tượng lạ xẩy ra là lớp người rơm, ở tuổi vị thành niên, đều mất biến – theo bài tường thuật (Missing Kids UK) của Sam Judah, qua Tạp Chí Thời Sự BBC:
“Người ta tin rằng hầu hết các trường hợp đều được các băng đảng đưa lậu vào Anh, bị cảnh sát phát hiện và đưa vào các trung tâm chăm sóc. Các em rõ ràng là không bỏ trốn khỏi những kẻ bắt giữ mình, mà còn thường trốn khỏi các gia đình nhận nuôi dưỡng mình và các trung tâm chăm sóc để trở lại với những kẻ đó, nhằm tìm cách trả các khoản nợ lớn và nhằm để gia đình ở Việt Nam khỏi bị trả thù.
Văn, một cậu bé người Việt 15 tuổi, mà dường như được đăng tải trên trang mạng trẻ mất tích dưới một cái tên khác, đã được đưa lậu vào Anh bằng xe tải và đã bị buộc phải giúp việc nhà cho những kẻ đã đưa cậu vào. Sau đó, cậu được đưa vào làm ‘thợ vườn’ ở một số trại trồng cần sa trên cả nước…
Hồi năm ngoái, 96 thiếu niên người Việt đã được chuyển tới cho cơ quan quản lý tình trạng buôn bán người của chính phủ, khiến Việt Nam trở thành quốc gia có nhiều đối tượng được cho là nạn nhân ở tuổi vị thành niên nhất tại Anh. BBC còn cho biết thêm một khía cạnh tồi tệ khác: “Số liệu từ Cơ quan Tội phạm Quốc gia Anh Quốc (NCA) cho thấy trẻ em từ Việt Nam nằm đầu bảng danh sách bị đưa lậu vào Anh vì mục đích lạm dụng tình dục.”
Cập nhật hơn, The Guardian có bài tường thuật (“3,000 children enslaved in Britain after being trafficked from Vietnam”) của hai ký giả Annie Kelly và Mei-Ling McNamara. Xin ghi lại vài đoạn ngắn, theo bản dịch (“3.000 trẻ em bị buôn bán từ ‘đất nước Hồ Chí Minh’ sang Anh làm nô lệ”) của blogger Nguyễn Công Huân:
“Giống như nhiều trẻ em Việt Nam khác, Hiền đã được đưa đến Anh để sống một cuộc đời nô lệ hiện đại. Em cuối cùng phải vào tù về tội trồng cần sa…
Chuyến đi của Hiền tới Anh Quốc bắt đầu khi em bị bắt cóc khỏi làng lúc 5 tuổi bởi một người nói rằng ông ta là chú của em. Như một đứa trẻ mồ côi, em không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo những mệnh lệnh của người khác. Em đã mất năm năm đi qua nhiều quốc gia bằng đường bộ, hoàn toàn không biết mình đã đi qua những đâu, từ Việt Nam qua biên giới giữa Pháp và Anh để tới một căn nhà ở London. Ở đây em phải làm nô lệ trong nhà trong 3 năm, nấu ăn và dọn dẹp cho nhóm những người Việt đi ra vào ngôi nhà em bị giam giữ.”
Ước mơ của đám trẻ con Việt Nam đang bị giam giữ trong những trang trại trồng cần sa, hay những nơi mua bán tình dục – nếu có – hẳn không phải là được “thong dong trên khắp nẻo phố châu Âu” (như chú mèo Glitter trong câu chuyện của Hoàng Giang) mà là được trở lại quê hương. Được “cơ cực ở nhà với mẹ suốt đời,” như nguyên văn tâm sự của một nhân vật (dẫn thượng) của nhà văn Tâm Thanh.
Chuyện hồi hương, buồn thay, cũng không dễ dàng chi – theo tường trình của thông tín viên Lê Hải, từ Luân Đôn: “Khi đã vào đến nước Anh rồi thì tùy thuộc vào chính quyền Việt Nam có chịu nhận những người này về hay không. Thường thì số lượng người bị trục xuất về Việt Nam gia tăng khi giữa hai nước có các đoàn công tác cấp cao, và chính phủ Anh có thể đề nghị tăng viện trợ để đổi lại bằng chuyện Việt Nam nhận người về.”
Cách ứng xử của những người lãnh đạo ở Việt Nam hiện nay (Luân Đôn phải tăng viện trợ Hà Nội mới chịu nhận người về) dễ làm người ta liên tưởng đến lời lẽ cứng rắn trong bức thư mà ông Lý Quang Diệu gửi cho bà Thủ Tướng Anh, về vấn đề thuyền nhân Việt Nam, vào ngày 5 tháng 6 năm 1979. Xin được trích dẫn đôi dòng, theo bản Việt Ngữ của nhà văn Phạm Thị Hoài:
“Phải nói, phải nhắc đi nhắc lại, cho nhân dân và các nhà lãnh đạo trên toàn thế giới biết rằng chính quyền nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam chính là kẻ tích cực xúc tiến cuộc di tản ồ ạt này, gây thiệt hại nặng nề cho các nước Đông Nam Á…
Họ có đầu óc lạnh lùng tính toán, không hề biết động lòng với chính đồng bào mình, nhưng làm phép tính giữa chi phí và lời thu về thì rất nhanh.”
(People and leadears throughout the world must be told, again and again, that this is the government of the Socialist Republic of Vietnam which has actively promoted this massive migration, causing havoc to the countries of Southeast Asia… They have cold, calculating minds, which, whilst incapable of compassion to their own people, are nevertheless most acute in computing cost-benefits.)
Từ 1979 đến nay là gần nửa thế kỷ. Trong khoảng thời gian này đã có hai đợt di dân tập thể từ Việt Nam: thuyền nhân cũ và những thuyền nhân mới – ancient boat people and nouveaux boat people. Giữa hai lớp người này có nhiều điểm dị biệt nhưng chính sách của nhà đương cuộc Hà Nội thì trước sau như một, hoàn toàn xuyên suốt và nhất quán: “Họ có đầu óc lạnh lùng tính toán, không hề biết động lòng với chính đồng bào mình, nhưng làm phép tính giữa chi phí và lời lãi thu về thì rất nhanh.”
Nói cho nó gọn thì đây là một hình thức buôn dân của giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay. Nước họ còn dám bán thì buôn dân, tất nhiên, chỉ là chuyện nhỏ.