ĐỜI NGƯỜI TỰA – Chu Vương Miện
ĐỜI NGƯỜI TỰA
Chu Vương Miện
–
Bóng câu cửa sổ
Đời ong rưồi làm tổ cành cao
Dựt mình tỉnh giấc chiêm bao
Thì ra toàn những tào lao báo đòi ?
Khóc cũng đó mà cười cũng đó
tuồng tích nào mặt đỏ mặt xanh
thân chim đâu được lià cành
làm sen thân ở dưới bùn muôn năm ?
12 tháng chỉ nằm dưới đất
Nhìn khung trời vằng vặc toàn sao
5 canh gió thổi lào xào
Bên ao bèo với kiếp nghèo nối nhau
Kiếp bò với lại kiếp trâu
Nhai trầu nhả bã trắng đầu nhớ thương
QT.62 NĂM
Chu Vương Miện
–
Chừ mình gặp nhau
Đôi ta ôm nửa mảnh bán cầu
Phạm Duy – Trịnh Công Sơn giờ đã khuất
Cây cầu biên giới cỏ phân mao
Đông Hưng Móng Cái thôn Trà Cổ
Đời ta mỏi cổ ngóng giang đầu
Nửa chừng giang bán rồi giang vĩ
Ngàn trùng xa cách vụng nước sâu
- 62 năm và trước
Xứ Đồ Bàn giờ biết tin nhau ?
ơi tình với tang nghe nẫu ruột
Hết thương Ái Tử lại Đạo Đầu
1 mai muội có về Chợ Cạn
Ghé qua chốn cũ ở Xóm Bầu
Huynh cũng cò người thân chốn đó
Thơ tình da diết cả ngàn sau ?
Trung An Ngô Xá làng lân cận
Mưa phùn đông giá dạ như bào ?
Xưa huynh cũng cò người yêu làm ca sĩ
Quá thời danh đành theo khói thuốc lào
trôi lờ lững rồi tan bay đi mất
Sao giống con diều vướng hang cau
bạy chừ muội cũng là ca sĩ
Hát nhạc dân ca trăng rụng xuống cầu
Gạo trắng trăng thanh đã trở thành bất tử
Cặp uyên ường song ca Ngọc Cẩm
Nguyễn Hữu Thiết lạc lõng nơi đâu ?
Tình yêu muôn đời vẫn là không tuổi
Từ tóc xanh tóc bạc đởi mầu
Dù có nửa đường lăn ra chết
Cũng là tháng 7 rặt mưa ngậu
Đời huynh lang bạt nơi Qiảng Trị
Cũng coi là nơi cắt rốn chôn nhau ?
Huynh kể kiếp này chưa gặp muội
Mầm thơ vớ vẩn chuyện đẩu đâu ?
Thoắt đó cũng sắp gần tám bó
Cuối đời đâu khác sóng chân cầu
Lỡ mai sau có về Qủang Trị
Liệu chúng mình còn cơ hội gặp nhau ?
Hay muội cũng đã thành xương khô trong mả
Ta làm Thôi Hiệu soạn Hoàng Hạc Lâu
Hán Dương Anh Vũ dòng Thạch Hãn
Nhìn xa hơn nữa cát Nhan Biều
Muội ơi là muội ơi là muội
Kẻ đứng giữa trời là huynh đây ?
QUẢNG TRỊ TRƯỚC NĂM 1960
Chu Vương Miện
–
Đêm trăng rằm quê mẹ
Anh nằm thao thức nhớ em
Trăng khi mờ khi tỏ trong đêm
Xa xôi quá em có còn chung thủy
Nhưng mà thôi ?
2 đứa mình đã yêu nhau đâu nhỉ ?
“ thơ Huy Lực Bùi Tiến Khôi “
“ đời lạnh lùng trôi theo dòng nước mắt “
nhạc sĩ tài hoa Phạm Duy chừ cũng chả còn
1 mình mình ngó lại nước non
Mà lã chã đôi đôi dòng nứoc mắt
Tình chúng ta khi không khi thật
Có mà zero , zero có mà không ?
Y như dòng Thạch Hãn bắt nguồn từ dẫy
Trường Sơn
Qua Phước Môn Tích Tường vẫn còn tí tẹo
Qua cầu ga thì phình ra lớn
Đến Nhan Biều vừa cát nước minh mông
Ôi chuyện tình nào mà chả giống dòng sông
Có đoạn quanh co lên gành xưống thác
Có đoạn xanh xanh qua làng mộc mạc
Có bến đò cây cổ thụ cao cao
Tình chúng ta chưa hỏi chưa chào
Chỉ lâu lâu ngó nhau ngoài đường ngoài phố
Nhà em có dậu hoa giấy vàng trước cửa
Kề nhà anh hiệu trưởng [ *] nhìn qua ngôi đình
Cây đa xù xì cũng mấy ngàn năm
Nơi trú ngụ của loài chim cu đất
Ngày ngày gáy cúc cu cu thân mật
Hang chè tàu mùa đông
Chùm dây tơ hồng vàng như mật
Ngày ngày anh vẫn đi qua nhà em
Nhin 2 cây phượng hòng cao hút mắt
Ngay giữa cai cống trên đuờng Quang Trung
Tình chúng mình nhen nhúm được mấy năm
Thì xẻ nghé tan đàn mõi người mỡi nẻo
Chuyện tình tang chả khác gi viên kẹo
Có cục vuông cục tròn kéo dài thành kẹo kéo
Của 1 thời trống điểm tàn canh
Làm thân trai ai chả lụy vì tình
Có những mói tình không ly mà biệt
Anh vẫn nhớ em dù tàn 1 kiếp
Vừa phù du lẫn lộn phù vân
Chỉ ước mơ về lại Thạch Hãn 1 lần
Nhìn cố quận cho bớt lòng tê tái
Thôi Hộ thời xưa vườn đào thơ dại
Lòng dạt dào theo ngọn đông phong
Ôi tình mình như nước trên sông
Trôi lờ lững rồi theo về cửa Việt
Gần 60 năm chưa về Phan Thiết
Mà Mộng Cầm Hàn Mạc Tử còn không ?
Kiếp này đây sống như những con nhồng
Nói lập lại toàn lời nói cũ
“ Anh yêu em ?
Xưa rồi nhưng vẫn còn bất hủ “
*] đâu đườngTrần Cao Vân bên kia là nhà thầy Hiệu Trưởng ,mà bên này đầu đường nối vào đại lộ Quang Trung là nhà Anh Hiệu Trưởng niên khoá 1972-1973 . học trước tác giả 1 năm .