THOÁNG NGẬM NGÙI – Thơ Chung Thủy
THOÁNG NGẬM NGÙI
Ta chợt thấy giọt sương rơi trong mắt
Lòng bâng khuâng luôn khắc khoải đợi chờ
Ngày thật dài theo từng chiều héo hắt
Theo từng đêm buồn hiu quạnh bơ vơ
Đau thương chín rụng vàng trong tiềm thức
Ta mơ hồ chôn dấu nỗi niềm riêng
Muốn gởi gió mây hồn thơ xao xuyến
Với những suy tư đong kín muộn phiền
Cho đắng cay chìm sâu vào quên lãng
Cho nhớ nhung nương mây gió phiêu du
Cho đau khổ một đời thân cô phụ
Được bình yên qua mấy lượt bể dâu
Dù mãi mãi tâm hồn ta tím ngắt
Tình muộn màng như vệt nắng lung linh
Ta lặng lẽ làm quen đời dâu bể
Và ngậm ngùi nghe hạnh phúc mong manh
Chung Thủy
TỪNG NỖI THƯƠNG SẦU
Anh phương đó thật xa tầm tay vói
Ta ở đây lòng da diết mong chờ
Đêm từng đêm một mình ôm mặt khóc
Sắt se buồn đem nỗi nhớ vào thơ
Ta câm nín lặng nhìn anh ngoảnh mặt
Vội quay lưng không giây phút tạ từ
Tình rụng vỡ phiêu bồng theo sương gió
Theo giọt mặn nồng phiền muộn suy tư
Niềm đau cuối như trời giăng bão tố
Khúc biệt ly lên tiếng khẻ gọi mời
Nghe lắng đọng trong tận cùng suy tưởng
Tự trách mình thêm lần nữa ra khơi
Để mãi miết vẫn mòn hơi đón đợi
Lời ngọt ngào thầm ru dỗ bể dâu
Ta muốn ngủ trong vòng tay anh mở
Giấc ngủ ngàn năm khép kín thương sầu
Chung Thủy
