Cho một người vừa xa lìa đất Mẹ

Cho một người vừa xa lìa đất Mẹ

Thumbnail

QLB
Nguyên Thạch (Quanlambao)Tâm tư gởi anh Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải

Mến thương lắm, ơi người tù thế hệ
Anh sinh ra để nhận lấy cực hình!
Đóng góp sức trai, những tưởng cuộc chiến đấu sẽ rất quang vinh
Nhưng tất cả đều vỡ mộng sau khi hòa bình thống nhất.
Anh đã sống trọn với lương tâm, sống một đời rất thật
Đem sức trai để giữ đất quê nhà
Anh đã xứng danh, không hổ thẹn với tiên tổ ông cha
Quyết tiếp tục chiến đấu khi sơn hà nguy biến.
Xưa chiến chinh, bóng quân thù ẩn hiện
Nay tuy hòa bình nhưng cuộc chiến vẫn cam go
Đất nước thống nhất?
Nhưng!
Đâu Độc lập?
Đâu Hạnh phúc?
Đâu Tự do?
Thiên đường mộng ảo… thể chế vẫn lần mò trong tăm tối.
Thống nhất đất nước?
Đảng qui tất cả về một mối!
Một lối sống hèn, quì gối và phản bội Quê Hương
Một địa ngục trần gian, có quá nhiều oan trái, đầy dẫy nhiễu nhương…
Suy đồi đạo lý, tình yêu thương biệt dạng.
Anh cũng như tôi cùng bao nhiêu tâm hồn đớn đau theo năm tháng
Bởi quân thù ló dạng khắp mọi nơi
Chúng giờ đây có mặt trên đất, trên biển, trên cả vùng trời
Biến đất mẹ tả tơi cạn kiệt…
Tuy đến được vùng đất Tự Do nhưng trong ánh mắt anh vẫn luôn tha thiết
Dỏi xa xăm về bên kia… nghìn trùng biếc nhớ thương
Tôi thấy trong nụ cười của anh?
Chưa khô đọng nỗi vấn vương
Và trong ánh mắt đó… có hình ảnh của Quê Hương… nên tôi bật khóc…
Comments
2 Responses to “Cho một người vừa xa lìa đất Mẹ”
  1. Hoà-Đàm nói:

    Đoc baì thơ của Chú Thi Sĩ Nguyên Thạch hay quá và rat xúc động, chaú xin làm theo nhé:

    CÂM LẶNG

    Cháu chợt thấy trong nắng chiều thật im lặng
    Từng bóng người đi cay đắng guc đầu
    Bơỉ vì họ quá khổ đau…
    Làm sao thoát đươc cảnh nhàu vần thơ….

    Xa xa đó trên triền nuí vắng
    Sương chiều rơi nặng bước anh hùng
    Cúi đầu khóc guc bên đường
    Về đâu, con khóc, Mẹ đương bệnh sầu

    Về đâu khi góc nhà con khóc
    Mẹ đau nằm chăn lạnh không ăn
    Vợ hiền chiếu đắp buồn tênh
    Về đâu , ôi hỡi ! lênh đênh sóng hờn

    Họ đấy là những người chân chính
    Sống thanh liêm không chen bước dơ đời
    Căm hờn tay trắng chơi vơi
    Không nuôi nổi vợ sống đời nhục thay

    Họ bất lưc sư việc đã an bày
    Đẩy xô họ vào cay đắng …mất NHà, mất Non
    Điếu Cày chói lọi sống còn
    Niềm tin từ họ mỏi mòn đợi mong

    Quê Hương đất Việt sẽ còn
    Vạn Người đứng dậy, vạn Điếu Cày vang.
    Đó là niềm của cháu ở ngày mai
    Bây giờ thì thấy đêm dài…vẫn đêm….

    Buồn
    By: Hoà-Đàm
    US, 10/27/2014

  2. Hoà-Đàm nói:

    xin lỗi câu này thiếu chữ “tin”

    Đó là niềm của cháu ở ngày mai = Đó là niềm tin của cháu ở ngày mai

Bình luận về bài viết này