Trận chiến Hoàng Sa và một lịch sử được viết lại
Trận chiến Hoàng Sa và một lịch sử được viết lại
bởi Nguyễn Hưng Quốc
Sự hòa giải ấy khởi phát từ việc nhìn nhận những người lính ở miền Nam trước đây cũng có “ý thức bảo vệ đất nước” không hề kém những người bộ đội ở miền Bắc. Nhận thức ấy dẫn đến một nhận thức khác: Những người “sẵn sàng xả thân bảo vệ non sông, đất nước” khi có ngoại xâm như thế nhất định không phải là “ngụy”. Chính vì vậy, Trung tâm Minh Triết ở Việt Nam đã chính thức tôn vinh bà quả phụ Nguỵ Văn Thà, nguyên Thiếu tá (sau, được truy phong hàm Trung tá), Hạm trưởng hộ tống hạm Nhật Tảo HQ-10, người đã hy sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa vào ngày 19 tháng 1, 1974.
Huy Đức xem đó là một hành động có tính chất hòa giải. Nhưng ông muốn sự hòa giải ấy phải đi xa hơn việc “chỉ coi 74 người lính cùng hy sinh với trung tá Ngụy Văn Thà là không phải ‘ngụy’.” Hơn nữa, ông còn mong ước “dù ở đâu trên mảnh đất của ông cha, người Việt Nam chỉ nên để súng ống quay về cùng một hướng. Chỉ có hòa giải quốc gia mới có thể phát triển quốc gia. Một dân tộc không thể vững mạnh nếu như lòng người phân tán.”
Nhà báo Bùi Tín, trong bài “40 năm trận Hoàng Sa oanh liệt”, đăng trên blog của ông ngày 9.1.2014, xem việc kỷ niệm trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974 là “một thời điểm thuận lợi cho sự nhìn lại lịch sử một cách khách quan, công bằng, minh bạch, trên lập trường dân tộc chống ngoại xâm, đính chính cách nhìn lệch lạc méo mó do lập trường đấu tranh giai cấp của học thuyết Mác xa lạ, còn bị Lênin cực đoan hóa một cách tệ hại”.
Đi xa hơn, Bùi Tín còn đề nghị những việc mà nhà nước nên làm, chẳng hạn, tổ chức việc kỷ niệm 40 năm trận hải chiến Hoàng Sa một cách thật đàng hoàng; tổ chức cuộc họp mặt với những người tham dự trận hải chiến ấy; xóa bỏ những cách gọi tên đầy thù nghịch như “ngụy quân nguỵ quyền”, “chế độ tay sai Mỹ”, “bán nước”… Và, cuối cùng, cần có chính sách chung về nghĩa trang cũng như chính sách chung cho các thương binh hai bên, v.v.
Ở đây, tránh đi vào những vấn đề cụ thể như vậy, tôi chỉ muốn tập trung vào hai khía cạnh khác liên quan đến việc Trung Quốc đánh cướp Hoàng Sa từ trong tay của quân đội Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1974.
Thứ nhất, quan hệ giữa tinh thần quốc gia và thể chế.
Nhìn lại lịch sử, có hai vấn đề nổi bật: Một, thể chế có thể thay đổi nhưng tinh thần quốc gia của người Việt, nói chung, vẫn không thay đổi: Sống dưới bất cứ triều đại hay chế độ nào, người dân Việt Nam nói chung vẫn tha thiết với sự độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của nước mình, và khi cần, không ngại hy sinh tính mạng để bảo vệ những giá trị cao quý và thiêng liêng ấy. Hai, bản chất của triều đại hay chế độ được đánh giá chủ yếu trên công việc bảo vệ hay không bảo vệ những giá trị ấy. Cho đến nay, cha ông chúng ta và cả chúng ta không tiếc lời ca ngợi các triều đại nhà Lý, nhà Trần, nhà Lê hay nhà Tây Sơn chủ yếu vì những chiến công hiển hách của họ trong công cuộc bảo vệ độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Ngược lại, từ thế hệ này đến thế hệ khác, chúng ta nguyền rủa Mạc Đăng Dung và Lê Chiêu Thống cũng vì những sự khuất phục của họ trước kẻ thù.
Ở hiện tại, vấn đề thể chế còn gắn liền với một yếu tố khác mà ngày xưa không có: ý thức hệ. Ở đây, cũng lại có hai khía cạnh: Một, ngày trước, người ta đồng nhất chủ nghĩa quốc gia và ý thức hệ, xem yêu nước, trước hết và trên hết, là yêu chủ nghĩa xã hội. Và hai, trong sự đồng nhất ấy, người ta đặt chủ nghĩa xã hội lên ưu tiên hàng đầu, xem đó như là nguyên tắc chính để hoạch định mọi chính sách.
Khía cạnh thứ nhất đã hoàn toàn bị phá sản kể từ ngày chế độ cộng sản ở Liên xô và các nước Đông Âu bị sụp đổ, không những giúp phơi bày những mặt trái đáng ghê tởm của chủ nghĩa xã hội mà còn khẳng định một cách dứt khoát: đó chỉ là một ảo tưởng điên cuồng và nguy hiểm.
Khía cạnh thứ hai, dưới mắt giới học giả ngoại quốc, đã được sáng tỏ ngay từ những năm sau 1975. Trong cuốn Imagined Communities: Reflections on the Origin and Spread of Nationalism, được xuất bản lần đầu vào năm 1983, Benedict Anderson đã cho hai cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Campuchia năm 1978 và giữa Việt Nam và Trung Quốc vào năm 1979 là những cuộc chiến tranh quan trọng trong lịch sử cả thế giới vì, một, đó là những cuộc chiến tranh tổng lực và đẫm máu đầu tiên giữa các nước xã hội chủ nghĩa; và hai, chúng chứng tỏ, điều quan trọng nhất trong quan hệ quốc tế không phải là ý thức hệ mà chính là chủ nghĩa quốc gia. Là tinh thần dân tộc.
Giới lãnh đạo Trung Quốc biết rất rõ điều đó. Biết, nên ngay sau năm 1975, họ đã xúi giục Khmer Đỏ liên tục tấn công và quấy phá nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa anh em của họ. Biết, nên đầu năm 1979, họ đã xua quân tràn qua biên giới giết hại bao nhiêu người Việt Nam. Biết, nên gần đây họ không ngừng gây sức ép đối với Việt Nam hầu như trên mọi phương diện, từ kinh tế đến xã hội, chính trị và cả quân sự nữa. Tất cả mọi tham vọng đối ngoại của Trung Quốc đều chỉ tập trung vào một điểm: biến Trung Quốc thành một siêu cường quốc, trước hết, trong khu vực; và sau, trên phạm vi thế giới. Hết. Không có chút lý tưởng nào liên quan đến chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản cả.
Tuyệt đối không.
Tiếc, hình như giới cầm quyền ở Việt Nam lại không nhận ra điều đó. Trước, đầu năm 1979, họ tin tưởng: vì tình hữu nghị giữa hai nước xã hội chủ nghĩa anh em, Trung Quốc sẽ không tấn công họ. Rồi Trung Quốc tấn công thật. Sau này, họ cũng lại tin Trung Quốc, một đồng chí tốt và một láng giềng tốt, cũng sẽ không tấn công họ, dù, từ lời nói đến hành động, Trung Quốc cứ lấn hết hòn đảo này đến vùng biển nọ. Họ vẫn tin như thế.
Nên gọi sự tin tưởng ấy là gì nhỉ?
Thứ hai, qua các thay đổi trong cách nhận định về trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974, chúng ta thấy rõ một số điều. Một, những người chiến thắng bao giờ cũng có tham vọng giành độc quyền viết lịch sử. Trong gần 40 năm qua, kể từ tháng 4, 1975, chính quyền Việt Nam đã giành, giành một cách triệt để và quyết liệt, sự độc quyền ấy. Họ viết lại toàn bộ lịch sử hiện đại Việt Nam. Họ nhặt sự kiện này và loại bỏ sự kiện khác. Họ tô hồng điều này và bôi đen điều khác. Họ thần thánh hóa người này và súc vật hóa người khác. Trong tham vọng ấy, họ đã gạt bỏ toàn bộ những gì liên quan đến Việt Nam Cộng Hòa trong nỗ lực bảo vệ Hoàng Sa. Gạt bỏ hoàn toàn. Nhưng kết quả ra sao? Trả lời câu hỏi ấy, chúng ta thấy rõ thêm điều thứ hai này nữa: không ai có thể vĩnh viễn chôn vùi hay xuyên tạc sự thật. Sự thật chỉ bị đè nén và giấu giếm chứ không thể bị tiêu diệt. Một lúc nào đó, nó lại xuất hiện. Và khi xuất hiện, nó đòi hỏi lịch sử phải được viết lại.
Ở Việt Nam, chúng ta chỉ quen với khái niệm viết lịch sử chứ ít có dịp làm quen với khái niệm viết lại lịch sử. Trên thế giới, ít nhất với giới nghiên cứu, đó là điều hiển nhiên: Lịch sử luôn luôn được viết lại. Viết đi rồi viết lại. Viết lại rồi viết lại nữa. Hành động viết-lại lịch sử, thật ra, là một trận chiến âm thầm không phải đề giành giật sự thật mà còn để giành giật quyền lực: Người nào giành được lịch sử sẽ giành được cả tương lai.
Trong cuộc giành giật này, tôi cho cộng đồng người Việt Nam ở hải ngoại cũng như cộng đồng giới làm báo trên mạng, cả trong nước lẫn ngoài nước, đã có công đóng góp rất lớn. Bằng cách thường xuyên nhắc nhở đến trận chiến oanh liệt ấy. Với sự nhắc nhở ấy, cùng lúc họ làm được hai việc: Một, họ tạo nên một thứ đối-ký ức (counter-memory), nói theo chữ của Michel Foucault, tức một ký ức khác với ký ức chính thống – vốn được xem là lịch sử – mà nhà cầm quyền muốn bảo tồn. Và hai, bằng việc duy trì thứ đối-ký ức ấy, người ta cũng dần dần gây sức ép lên bộ máy tuyên truyền của nhà nước để, một mặt, họ phải công nhận, ít nhất, một phần sự thật, và mặt khác, viết lại lịch sử với một chút nhân nhượng hơn.
Nhân nhượng chứ không phải thi ân.
* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Ý kiến
Đơn giản, quyền lợi của một nhóm thiểu số thôi đã lấn áp quyền lợi chính đáng của cả dân tộc. Các bác đang đi con đường đau khổ mà cứ tưởng đang bảo vệ đất mẹ. Cứ sống mãi trong thiếu thốn và chịu đựng ‘thánh thiện’, cứ ru ngủ chính mình bằng những ảo tưởng về lòng yêu nước cùng sự trong sạch của mình; một thiểu số ít hơn nhiều, đang phè phởn trên mồ hôi xương máu dân tộc. Tổ quốc lâm nguy, thời gian chẳng còn nhiều, đã đến lúc chúng ta phải lên tiếng và lựa chọn con đường đúng đắn cho dân tộc.
Thế mới biết, cha ông ta khi còn thế cô, chẳng ở đỉnh cao trí tuệ loài người, không có một đất nước ngàn lần tươi đẹp hơn và lãnh thổ bé nhỏ hơn nay rất nhiều; đã không sống trong yếu hèn và bước đi bằng đầu gối.
Con hơn cha nhà bạc phước! Cũng là dòng giống oai hùng năm xưa, nay nhờ du học bên Nga bên Tàu, học đòi ông Xít xì ta lin cùng ông Mao có lông, quả đã du nhập nhiều điều … mới lạ. Năm nao vác súng về cày xéo trên quê hương, lùa đám trẻ mới lớn lao vào bom đạn, khủng bố, chặt đầu đồng bào mình. Năm nay khi đã mạnh hơn xưa rất nhiều, lại đè đầu bóp cổ dân đen, thụt đầu rút cổ trước ngoại xâm. Không từ làm bất cứ điều gì để đem lại ổn định cho g/c cầm quyền.
Nước ta thuộc loại xuất cảng nhiều nhất thế giới, không phải sừng tê hay ngà voi nhưng người, trai lẫn gái nô dịch khắp nơi, bằng bất cứ dịch vụ nào miễn có người thuê và đảng ta cũng chẳng hề từ chối bất cứ điều gì. Quyền lợi công dân không bao giờ là câu hỏi được đặt ra. Lãnh thổ lãnh hãi bị xâm phạm nặng nề, kẻ bảo vệ lại là dân đen trong cái thế trận nhân dân thần thánh. Kinh tế bị lệ thuộc, đồ kém chất lượng tràn lan chứ không hề bị cấm cản. Bí mật quân sự quốc gia không được canh gác nghiêm ngặt, giặc Tàu tràn lan khắp nơi, từ khu phố Tàu tới những dự án kinh doanh. Kẻ phạm pháp lại chẳng hề bị nghiêm trị chỉ vì chúng là chí rận với nhau.
Con đường thoáng hơn chính là tự do dân chủ cho toàn dân để đổi lại sự ủng hộ tích cực hơn từ Âu MỸ, nhưng giá phải trả là sự biến mất ngôi vị độc tôn của đảng trong chính trị cũng như kinh tế. Những kẻ có quyền lợi được ăn thì không nói, lắm anh chỉ được hửi thôi mà cũng hóa cuồng. Chẳng ai lấy đi tấc đất nào của chúng ta, chẳng ai nô dịch được chúng ta, nhưng chắc chắn xã hội sẽ trong sạch hơn và công bằng rất nhiều do sự giám sát và tự do báo chí từ nhiều phía.
Theo chị Phan Huyền Thư, giải thiêng lịch sử tức đặt những vấn đề lịch sử trong hơi thở thời đại bằng cái nhìn nhân văn hơn, khoan dung hơn, nhưng vẫn có thể giử nguyên sự thật lịch sử.
Lịch sử được viết bởi con người. Nhưng sự thật lịch sử thì chỉ có một sư thật mà thôi. Thiệu thí Hoàng sa nhằm mục đích thấu cáy, lôi kéo giử chân Hoa Kỳ với cuộc chiến VN. Nhất thốn sơn hà nhất thốn kim, một tấc núi sông là một tấc vàng. Chế độ VNCH chỉ có thể được tồn tại bằng sự hiện diện của thế lực ngoại bang. Ấy vậy mà cái chế độ vong nô VNCH dâng vĩnh viễn 100 mẫu đất giữa thành phố Đà Lạt thơ mộng cho nhà nước Vatican toàn quyền sữ dụng. Mà Hiệp định Paris là cách Hoa Kỳ “save face” giử thể diện, là thỏa hiệp giữa Mỹ và Hà Nội treo dây thòng lọng thắc cổ chế độ VNCH. Mỹ đẻ ra cái chế độ vong nô đó thì Mỹ cũng có thể khai tử chế độ. Đây là nghiệp qủa rất khách quan cho cái gọi là vong nô. Sau Hiêp Định Paris, số phận VNCH chỉ còn tính bằng ngày trước những chiến công oanh liệt của Việt cộng. Quân chủ lực co cụm, những đoàn quân thiện chiến như Biệt Cách 81, Nhãy Dù tơi tả được kéo về bảo vệ Dinh Tổng Thống. Lạm phát phi mã, ăn quen nhịn không quen. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thí Hoàng sa là cách Thiệu thấu cáy Hoa Kỳ đánh Trung cộng hay bị mang tiếng bỏ rơi, bán đứng “đồng minh”.
Đánh đấm thì dở ẹc. Nhưng lòng dối chúa lừa người,kế gian đủ muôn nghìn khóe thì không ai bằng chế độ VNCH.
Chế Độ VNCH là chế độ vong nô. Điều này được chứng thực trên tờ giấy khai sinh ra nó. Nhưng những người lính Cộng Hoà hy sinh cho Hoàng Sa cần phải được giải thiêng lịch sử. Đây là cách CSVN ngày nay muốn làm, nhưng làm theo cách của CSVN, không phải bằng cách của bọn vong nô.
Trong chiến tranh, CSVN biết buộc kẻ thù đánh theo lếi đánh của những người CSVN. Trong hoà bình, CSVN cũng biết cách giải thiêng lịch sử theo lối của mình.
Việc tưởng niệm các chiến sĩ đã ngã xuống ở Hoàng sa bởi cs khó lắm. Nói sao đây khi đảng đã trấn an nhân dân vn về sự kiện này trước đây? Chẳng lẽ tự nhận mình năm nao là ngu? Hôm nay ta thế cô sức yếu, ‘làm bậy’ chúng mang thuyền chiến xúc thuyền cá nhân dân ta thì khốn. Vì sự an toàn tính mạng của ngu dân toàn quốc, đảng đành tịt ngòi, câm như hến. Hệ lụy nhân quả là đây, năm xưa ngu tối nhận cà nông của ngoại bang về thụt bọn phản động, bây giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Có điều chúng càng ngày càng đắng khó nuốt, tiến thối đều lưỡng nan.
Nicaragua,Cuba,Venezuela khi bị ức hiếp lấn lướt thì họ quay lại chống đối chửi bới thẳng thừng đôi khi còn tẩy chay không thèm buôn bán làm ăn với kẻ ức hiếp.
Nhưng chỉ có VN là cứ bị Tàu đè đầu hoài thôi, trong chiến tranh cũng như trong hòa bình, nếu nói rằng vì nhận quá nhiều viện trợ giúp đở trong chiến tranh nên phải biết điều thì tiền súng đạn ngày xưa bao nhiêu quy ra thành tiền đi Dân-Tộc Việt sẻ quyên góp trả đủ không thiếu một xu…và rồi đừng theo phá hoại ức hiếp chung tôi nửa. Để Dân Việt được quyết định vận mạng tương lai của đất nước mình đúng nghĩa của một nước có” Độc-lập”.Nếu Đảng CSVN không làm được điều đó hay mở miệng mắc quai thì tuyên bố thoái vị để một Chánh-Phủ mới có sự tín nhiệm của tòan thể dân Việt-Nam lên thay thế,chỉ có như vậy thì ân nghĩa với Tàu mới không còn vương vấn và CP mới sẽ mạnh miệng mà đấu đá với bọnTàu quỷ quyệt được….
Hồi xưa dân thế giới thứ 3 theo CS nhiều. Nghệ thuật tuyên truyền của mấy cha nội CS còn hơn tay tổ tuyên truyền Goebel của Đức quốc xã. Thằng Liên Xô khoe khoang giúp hết những dân tộc bị áp bức, bóc lộc nhưng trên thực tế, chỉ có 3 nước: Mông Cổ, VN và Cuba. Tại sao ? Bởi vì VN và Cuba là tiền đồn chống Mỹ, còn Mông cổ là tiền đồn chống Tàu (Sau thời Stalin, cặp Nga Tàu bỏ nhau (cũng tại tay Khrushchev mà ra)) .
Nga mạnh rồi, Tàu vẫn yếu và mặc cảm. Nga có hàng đống đàn em. Tàu chỉ có loe ngoe vài em như em Campuchia, Bắc Hàn. VN ngày như vừa cặp Nga vừa cặp Tàu, về sau Lê Duẩn, Lê Đức Thọ bỏ Tàu theo Nga thôi. Tàu tức quá, ôm mối hận sẽ phục thù. Sau này, một mặt xúi Campuchia thọc VN, một mặt đập VN trận 79 cũng vì vậy. Âu cũng vì tính tự ái dân tộc, dân tộc chủ nghĩa.
Khi Đặng Tiểu Bình bắt chước Stalin mở cửa chơi với Mỹ, với Tây phương, học được kỹ thuật, làm ăn với tư bản, rồi từ từ trở thành nhà máy của thế giới, rồi mạnh như bây giờ. Rồi bắt đầu có chuyện.
Lịch sử Tàu là một sự lặp lại giống như thời Stalin thân với Mỹ và Hitler.
Trong thời chiến tranh lạnh, chú Sam muốn thân với Tàu là để chống Liên Xô. Số phận VNCH bị định đoạt bằng một sự bỏ rơi không thương tiếc của Mỹ: Đổi miền Nam, lấy Tàu.
Trong khi VNCH bị Mỹ bỏ rơi, miền Bắc may mắn vẫn còn ông anh CS, nhứt là Liên Xô vỗ béo. Cho nên thắng cũng phải. Còn không nếu thời xưa miền Bắc bị bỏ rơi, miền Nam vẫn được Mỹ viên trợ thì ngày nay không có cái blog của ông Nguyễn Hưng Quốc đang nói về chuyện “viết lại lịch sử”.
Mỹ bỏ rơi VNCH để Trung Cộng chiếm Hoàng Sa trước khi bàn cờ chiến tranh VN được xóa sổ. Tất cả đều là sự đổi chác có tính toán.
Bây giờ Tàu đã mạnh như Liên Xô thời trước, nó làm tới. Đừng nói xa vời gì, một nước kỹ nghệ mạnh luôn luôn cần nguyên liệu, nhiên liệu. Cái này Tàu đang thiếu. Biển Đông có, ngay bên cạnh, không cần lội qua tới Phi Châu hay Nam Mỹ. Nó phải chiếm để lấy xăng về chạy máy. Chắc chắn nó không buông tha. Đường lưỡi bò, nó có thể bỏ, còn Trường Sa thì không.
Nhiều khi thằng Tàu giả bộ đem đường lưỡi bò ra đòi hỏi quá trớn, kình địch với mọi nước, kể cả Mỹ, làm căng lên, nhưng trong thâm tâm nó, nó chỉ muốn chiếm Trường Sa. Thế là đến một ngày nó lại nhượng bộ, thôi Ngộ bỏ lưỡi bò, hổng muốn sinh sự với Mỹ, với Asean nữa, Ngộ hảo Trường Sa thôi; mấy lị đừng xía vô. Mỹ thấy Tàu không chạm tới quyền lợi của mình nữa, nó lại chơi màn đổi chác như đã chơi VNCH, bỏ rơi cho thằng VN sống chết mặc kệ mày, cho mày tha hồ đánh nhau với thằng Tàu giành Trường Sa.
Chắc chắn VN đang run lắm vì nước cờ này.
Mấy ông nhà nước làm ơn bớt ăn nhậu lại, làm cho nước giàu dân mạnh lên, để còn chống Tàu. Không ai thương mình bằng mình đâu.
Trong những nước lớn muốn bành trướng, có Nga và Tàu là bết bát nhứt. Thời Sa Hoàng, Nga chiếm được rất nhiều nước lân cận theo chiến thuật, dân Đức gọi là “lột vỏ cam”, người Việt gọi là “tằm ăn dâu”, nhưng Nga vẫn không thành cường quốc như tụi Pháp, Anh, cũng tại vì nó yếu quá; 70-80% là dân nông lâm nghiệp.
Thành thử khi Đức giúp Lenin làm cuộc cách mạng tháng 10, Stalin đã thấy Nga có đường mạnh lên (nếu kế vị được Lenin). Lenin không có tính dân tộc chủ nghĩa. Nhưng Stalin thì chúa tổ. Tiêu biểu là hành vi dẹp tổ chức CS quốc tế mà Lenin và Trotsky đã xây dựng, thay vào đó là chiêu bài nếu theo chủ nghĩa xã hội thì chỉ trong một nước mà thôi (đó là nước Nga).
Mỹ mừng quá. Vậy là Stalin không chủ trương bành trướng CS như Lenin để chống lại khối Tư bản. Stalin sẵn sàng hòa với Mỹ. Mỹ gởi kỹ sư qua Nga giúp Stalin xây dựng kỹ nghệ, đặc biệt là chế tạo cơ khí nông nghiệp, t.d. chế máy cày, máy kéo. Stalin cũng sẵn sàng “cưới” luôn Hitler để được yên thân. Đến khi học được kỹ thuật Tây phương, Stalin mạnh lên, biến chiếc xe máy cày thành chiếc xe tăng T (hình như T-34), chế được vô số võ khí tối tân đập cho Hitler một trận tơi bời.
Mấy chuyện này ngày xưa bọn sinh viên như Lộc tui sau 75 học môn chính trị, lịch sử trong trường XHCN VN không bao giờ thấy nói.
1- 僞, ngụy là dối trá
2- 魏, Ngụy là tên nước, tên họ riêng
VC dùng chữ ngụy 僞 là một tỉnh từ dùng như danh từ để áp đặt miệt thị thể chế VNCH.
Thật ra, người TH có học lại ít dùng từ ngụy kiểu như vậy. Vì lẽ, người TH có ông Tuân Tử sinh khoảng 330 BC đã viết sách và luận về tính “ác” cũng như “ngụy” của con người đầy đủ nhất. Tuân Tử được xếp ngang với Mạnh Tử và Trang Tử là những tư tưởng gia kiệt xuất của TH cổ điển. Theo nhà văn, học giả Nguyễn Hiến Lê người VN ít biết Tuân Tử nhiều như Mạnh Tử hay Trang Tử. Tuân Tử đặc biệt kể như là một triết gia có tài phân tích biện luận. Sách của ông phân tích chữ nghĩa rất chi li, lý luận sắc bén, phê bình chê khen rõ ràng. Rất giống với sách vở biện luận của người Tây Phương ngày nay.
Theo Tuân Tử biện giải triết học thì từ 僞 gồm 2 chữ nhân (người) và vi (hành vi) cộng lại. Câu nói nổi tiếng của ông ” Kiệt Trụ tác chân, Thánh Nhân tác ngụy”. Các bạo chúa Kiệt Trụ thì là chân, chính Thánh Nhân mới là ngụy. Vì sao? Vì Kiệt Trụ sống theo bản năng ác của con người. Còn Thánh Nhân có sự sửa đổi bản năng đó theo Lễ Nghĩa do con người đặt ra.
Tóm tắt, chữ ngụy 僞 trong ý nghĩa triết học cao nhất của TH hoàn toàn mang ý nghĩa khác. Khác với chữ ngụy tỉnh từ dùng như danh từ của VC, vốn khoái copy TQ, đem xử dụng để miệt thị VNCH.
Dĩ nhiên, VC có thể dùng từ ngụy 僞 nầy để miệt thị người khác theo ý của nó. Nhưng, giới trí thức TQ hoặc Đài Loan chắc sẽ khó hiểu VC muốn diễn tả cái gì?
Nhà Nước đã có dự trù vinh danh 74 Anh Hùng tử chiến HS. Xin hỏi Nhô HK, VNCH bán HS cho Tàu Cọng là như thế nào ?.
Người anh hùng hải quân QLVNCH NGỤY VĂN THÀ và 73 chiến hữu sẽ mãi mãi là những người con ngoan của mẹ VIỆT NAM .
Đủ rồi. Biến đi!
Trách nhiệm là của nhân dân VN.
Ai chịu trách nhiệm về việc này ?
Chính csVN.
Nhân dân VN không để kẻ vô trách nhiệm nói về trách nhiệm!
Đủ rồi, csVN nên biến đi. Hãy để dân tộc VN tự quyết định cho vận mạng đất nước tay vì đảng csVN, bàn tay nối dài của phương bắc.
VC ra pháp lệnh hủy bỏ và cấm làm lễ truy điệu 19/1/2014 ở Đà Nẵng cho chiến sĩ trận vong trong hải chiến Việt-Trung tại Hoàng Sa 1974.
cô đúc một ít,bác Bui T. cũng có đặt ra..cho cả 2 miền Nam Bắc,2 lãnh thổ bị cưỡng chế thống nhất,dưới một chế đó quân phiệt ngu ngốc,ngây thơ ,và vĩ cuồng với cái dưới lý luận súng đạn XHCN,sau 38 nam ,đủ để mọi người bình tâm nhìn lại quá khứ,hiện tại,rồi thấy tương lai,chỉ có 2 từ cưỡng và giành,ngoài ra làm việc thì có gì khác và môi,ngoai ký kết để nước ngoài và việt kiều bị dụ về nước tham gia xây dựng,,Hoang Sa đã bị mất ,vì độ là cái giá phải trả ,cho việc xâm nhập và cưỡng chiếm miền nam,và các cuộc đánh chiếm miền Bắc VN từ TQ là cuộc chính phạt đó TQ muốn cho VN biết ý kiến của họ không được thi hành vi các chiến dịch tịch thu nhà đất, của cái
người Hoa tại VN,đây là điều người ta biết nhưng không ai dám nói ra,thẳng thừng ra TQ muốn tỏ lòng đoạn kết Hoa Kiều,vì lúc đó tôi cũng có nghe người ta thán khóc với tòa đại sứ TQ,nhưng các chiến dịch tich thu sung công gần như triệt bỏ toàn bộ sức mạnh tự bắn người Hoa từ bao đời trên đất Việt,tôi nghĩ nếu có người để nghị thanh trả lại bằng tiền thì cũng chưa chắc lịch sự xoay chuyển, huống hồ chị XHCN lại mất đầu năm 1991,và nguyên hệ thống bị tháo gỡ toàn bộ,thi lich sự này lại khó lòng xét lại,
Và Hoa Kỳ lúc đó xem Hoàng Sa là một miếng mồi để nhử TQ đủ để xác tín hiệp ước thương mại đã được ký kết,nhưng theo tôi nghĩ ,cho đến bây giờ và cũng lúc đó nữa tôi nghĩ không có bến nào sẽ có lợi nếu những tay vào ngoại trừ có ý kiến của Hoa Kỳ,nên nhớ lúc đó và cho đến Bây giờ Hoa Kỳ luôn là lá bài chủ của vùng Thái bình Dương.
Người lính VNCH chống Trung Cộng dỉ nhiên là vì bảo vệ Tổ Quốc chứ không vì một đảng phái đặc biệt nào. Quân đội Việt Cộng phải chu toàn nhiệm vụ với đảng cộng sản ngoại lai trước nên phải đặt sự toàn vẹn của đất nước vào hàng thứ yếu. Không thay đổi! Trước 1975 cũng vậy và bây giờ cũng không khác. Lãnh đạo Ba Đình đã vui mừng khi Hoàng Sa rơi vào tay kẻ thù truyền kiếp 1974 và cũng lo tái lập sự thân thiện không lâu sau khi Trung Cộng tàn sát nhiều người lính Việt ở Gạc Ma 1988. Lòng yêu nước của con dân Việt không được phép để trên quyền lợi của đảng cs VN được. Cho đến nay “định luật” này vẫn còn bất biến.
Cái tai hại của “định luật” này là làm lòng yêu nước của người dân sống trong XHCN bị “giảm”. Một thí dụ điển hình là số du học sinh VNCH trước 1974 có con số khiêm nhường so với hiện tại, nhưng đồng loạt tổ chức biểu tình chống ngoại xâm sau ngày 19 tháng Giêng 1974 trên nhiều thủ đô trên thế giới như Paris, Tokyo, Bonn hay Geneve trước tòa Đại sứ hay Lãnh sụ của chúng. Còn ngày nay ngay tại Mỹ như được biết con số du sinh của CHXHCNVN lên hơn 15,000 nhưng lại không thấy một biểu hiệu yêu nước nào đối với kẻ xâm lăng vào những dịp tưởng niệm Hoàng Sa 1974, cuộc chiến Biên giới 1979, Gạc Ma 1988… Nếu cs VN và lãnh đạo Ba Đình tiếp tục yêu cái ý thức hệ đã bị mẩu quốc cho đi vào lịch sử hơn hai thập niên trước thì chắc không lâu nữa cái từ “yêu nước” cũng sẽ không còn trong tâm khảm của người Việt nữa. Và lịch sử Việt Nam sẽ khó lòng “viết lại” cho đúng sự thật của thời đại. Một viễn ảnh buồn!
Nội Chiến của Mỹ cũng được xem dưới khía cạnh Ý Thức Hệ. Vì nó có những hệ tư tưởng xây dựng quốc gia đối chọi nhau. Vấn đề slave labor, industrial economy and farming economy , confederacy and union.
Miền Bắc và miền Nam của Mỹ đều giữ lập trường của mình là hoàn hảo hơn đối phương. Xung đột đưa đến chiến tranh lớn để giải quyết. 4 năm với hơn 600 ngàn người lính tử trận.
Bắc Mỹ thắng. Coi như giải quyết xong. Ý thức hệ không còn. Còn lại là một đất nước cần canh tân. Và, dĩ nhiên, một dân tộc đoàn hợp. Không ai lại đi phân biệt ý thức hệ với những người đã nằm xuống cả. Lính là lính. Nhiệm vụ của họ là chiến đấu cho quê hương , lãnh thổ, lý tưởng. Hate war but support soldiers. Ghét là ghét chiến tranh chứ ai lại ghét người lính bao giờ. Nhất là người lính cùng chung đất nước chủng tộc ngôn ngữ.
Vậy thì, chỉ cần một chút suy nghĩ cũng thấy ra được vấn đề của VN. Tại sao 40 năm chấm dứt chiến tranh ý thức hệ, người lính VNCH tử trận hoặc còn sống vẫn là lĩnh vực cấm đoán của xã hội?
Trớ trêu và kỳ quặc thay, chính ngay những người lính VNCS cũng lâm vào cảnh cười ra nước mắt. Không đúng hay sao, lính VN tử trận trong cuộc chiến biên giới với TQ1979, hiện nay không dở khóc dở cười trong khu vực cấm thì là gì?
VNCS giờ đây là bảo vệ đảng, bảo vệ phe nhóm, bảo vệ quyền lực và lợi ích phe nhóm. Ý thức hệ nay là chuyện tầm phào.
Ở VN mà không bảo vệ đảng sẽ bị công an khép tội phản động !
Rõ ràng yêu nước mà không yêu đảng vẫn bị công an đánh hộc máu.
Thì….ông cũng viết “các bên tham chiến đã ký kết “Hiệp định đình chiến” ngày Tết Mậu Thân…
Ai tin ông ngoài các bạn dân chủ ù ù cạc của Nhô?
Trong chiến tranh VN, nước Úc “phát thèm” của ông là một bên tham chiến, vậy thì ai đại diện bên Úc tham gia ký kết cái gọi là “Hiệp định Đình Chiến” ngày Tết Mậu Thân?
Rồi còn quyền được biết nữa. Ông dùng cái quyền này đi hỏi chính phủ nước Úc “phát thèm” của ông để xem ông có biết ai đại diện bên tham chiến nước Úc phát thèm của ông ký kết cái gọi là “hiệp định đình chiến” kia không?
Không ai xây dựng được gì trên sự dối trá.
Ông xây dựng được gì từ bao nhiêu năm nay?
—– Ông xây dựng được gì từ bao năm nay ? (trích ) Hỏi hay lắm …
Thế Nhô và bác của ta đã xây dựng thế giới đại đồng đến đâu rồi ?Đã đến Trường Sa chưa Nhô? …Nhớ …khi nào xây xong đường lưởi bò 9 khúc thì Nhô nhớ thông báo cho Ô Quốc biết với ,OK ?
Nhạc sĩ Tô Hải người cộng sản chính cống đảng viên từ năm 1951 còn lên án: “Không có ông Hồ, không có cái đảng này thì đâu đến nỗi cả dân tộc tôi bị chiến tranh tàn phá, anh em, họ hàng đâu đến nỗi chia lìa, chém giết lẫn nhau, đâu đến nỗi thua xa những nước cũng thuộc địa như nước tôi đến cả thế kỷ về mọi mặt.” (trang 388, hồi ký của một thằng hèn)
(ThanhNgoc sáng tác để Kính Tặng tất cả các Chiến Sỹ Hải Quân Việtnam đã hy sinh cho các hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa, va tat ca cac chien sy Hai Quan Vietnam dang gin giu bien dao va vung troi cua to quoc Vietnam hom nay, 2014/1/18)Hoàng Sa là của Việtnam
Muôn Dân Đất Việt muôn đời không quên
Cho nên Dân Tộc Việtnam
Cùng nhau đứng dậy diệt tan quân thù
Đó là xứ mệnh phải lo
Phải cùng làm được! phải làm cho xong!
Không cần oán trách quân gian
Chúng là giặc cướp, chúng làm tự nhiên
Bao nhiêu câu chuyện dã man
Giết dân nước Việt bao lần còn đây
Cho nên muôn triệu dân tôi
Phải cầm vũ khí! phải cần hiên ngang!
Dưới trời Đất Việt luôn luôn
Khôn ngoan chuẩn bị diệt tan quân thù
Cùng nhau rửa hận quê hương
Viết trang sử đẹp muôn đời chớ quên!
Làm trai đất Việt luôn luôn:
“Noi gương Đại Đế Quang Trung năm nào!”
“Hùng binh, dũng sỹ Việtnam”
“Tiến như bão tố! chém tan quân thù!”..
…..
Quê Hương đất mẹ ta ơi!
Hoàng Sa đang ở trong tay quân thù!
Việc này không thể làm ngơ!
Không ngồi nhìn giặc!, không ngồi vui chơi!
Toàn dân nước Việt luôn luôn
Chăm lo đất nước!, hùng cường quê hương!
Bỏ đi mọi chuyện tham lam
Để mà giúp nước! hết lòng giúp dân!
Toàn dân tài giỏi!, hiên ngang!
Nhân tài như kiến!, thiên tài như mưa!
Quê hương giàu, mạnh luôn luôn!
Vũ trang hiện đại, binh hùng, tướng oai
Toàn dân Nước Việt ra tay!
Lấy về hải đảo quân thù xâm lăng
Hoàng Sa hải đảo quê hương
Một phần đất Việt! của người Việtnam”
Hoàng Sa là của Việtnam:
“Cho nên chiếm lại là điều quang minh!!!”
Chiến binh nước Việt hy sinh
Chết cho tổ quốc, chết vì Hoàng Sa
Muôn dân Đất Việt hãy luôn:
“Nhớ ơn Chiền Sỹ Hải Quân năm nào
Hiên ngang, dũng cảm đánh nhau
Với loài giặc đỏ Tầu phù xâm lăng
Trên vùng hải đảo Quê Hương (Hoàng Sa)
Đến khi kiệt sức, lìa đời mới ngưng”…
……
(ThanhNgoc sáng tác, 2014/1/18)
Hiện tại công đồng Việt Hải ngoại nên thành lập ngay một Ủy Ban đòi lại HS+TS để vận động và phơi bày sự thật về sự phi phap chiếm (cướp) đoạt HS của Trung Quốc trên diển đàn Quốc tế.
Them vao do, CĐ VHN cũng nên mở ra “Tân Hội Nghị Diện Hồng” để tham kiến mọi người Việt khắp nơi. Tôi và bạn bè sẽ nhiệt tình tham gia ủng hộ dự kiến khả thi này.Tôi tin chắc rang CĐ VHN chúng ta có nhiều chính khách đầy đủ uy tín, có “tâm có tầm” để làm chuyện này.
Các quí vị nghĩ sao?
rằng tất cả đều thuộc về Tàu ( đô hộ ) . Nhưng đồng thời các thế hệ hiện tại chỉ biết đảng CS Tàu mà thội .
CSVN luôn có thể suy bụng ta hiểu bụng người . Chủ nghĩa CS chỉ là bình phong cho 2 đảng . Quyền lực phục vụ cho từng cá nhân trong Đảng .
Do vậy bảo CSVN không biết CSTàu là không đúng . Sự kiện PolPot ở Campuchea là bằng chứng 2 Đảng đá giò lái lẩn nhau .
Hai vị Bùi Tín và Hưng Quốc luôn nhìn CSVN với ý niệm ” người lạc lối ” . Người mang danh Cộng Sản biết họ đang làm gì . Họ có con đường riêng của họ . Dân Việt từ Quốc Nội cho đến Hải Ngoại đều bị xem như là ” con tin” đối với thế gìới . Chính xác hơn là ” ” con bò sửa ” .
Ông Bùi Tín từng là Đảng viên kỳ cựu thì ông hiểu rỏ hơn ai hết . Lẽ ra ông nên viết thẳng rằng : ” Nên xóa bỏ lý luận Mác Xít và đảng CS” . Nếu không sẽ có vô số thanh niên bị ông làm cho họ mất phương hướng .
