Thơ Ngã Du Tử

MÙA SANG

Chuyển mùa từ độ gió sang
Rát Lào tím mặt đã tràn qua thu
Hiu hiu gió thoảng sương mù
Nỗi niềm em chuyển mấy tù ngục xa
Áo xưa thức giấc quan hà
Mây hương sắc,đường vàng hoa ngõ về

Giã từ ngày tháng hoang – mê
Đón trăng cùng mảnh hồn quê tự tình
Một thời ngậm miệng lặng thinh
Thế gian trái ấu cũng đành tròn vo
Bâng khuâng trong tổ tò vò
Cuộn tròn u uất nằm mơ giang hồ
Cõi người áo cộc quần thô
Đâu còn Em để tương tư tháng ngày

Sang mùa chuyển ngọn heo may
Có bàn tay, nắm bàn tay hẹn hò
Sông ơi, đầy những chuyến đò
Nước non vui, giục dòng thơ ngọt lành ./.

NGÃ DU TỬ

THÂN PHẬN

Lấy thi tứ lấp bao nổi buồn sâu thẳm
Để mai sau quên hết những điêu tàn
Khi bình minh trở mình
Phía hoàng hôn có lũng loáng bên kia
Hởi những trường hà giăng giăng bao lãnh địa
Có nhớ rằng dấu chiến tích hào quang
Hay mãi trôi những dòng vô tích sự
Cuộc trăm năm sông núi hoán di

Dòng nước nguồn im lìm bưng mạch
Sẽ hả hê vung vải cuộc say nguồn

Mùa xuân
loài đại bàng cuồng nhiệt kinh luân
chớm đông
miệt mài tìm nơi di trú
co cúm lại từng đàn ôm đồm tranh chấp
Hoài niệm mùa xuân ngồi khóc ca dao

Tảng nước đá khi xa nguồn biệt xứ
Có hiểu rằng khối nước ngây ngô
Hay cao ngạo khối pha lê đoàn kết
Mặt trời lên tự phá hủy toàn phần
Loáng cỏ rác lại bắt đầu hội tụ
ấu trùng rẩy đầy trên mặt nước – thương tâm

Là phún xuất đã từ lâu hun đúc
Trong vô cùng cả nhiệt lượng nấu nung
Mãi âm ĩ trong tiềm tàng lục địa
Phun lên cao cả trời lửa khổng lồ
Cõi trị vì dày mấy lớp xương khô
Và từ đó Thánh hiền đành hoang phế
Cái ngạo mạn của một thời dâu bể
Cũng trôi đi theo nhịp sống tâm hồn ./.
Ngã du tử

NIÊM TIN

Thắp sáng niềm tin
Trong mỗi trái tim VIỆT
Giữa thời nhiễu nhương đạo đức
Tiếng gọi từ tâm vực
Xoáy sâu vào lương tri
Ai đến, ai đi
Bánh lăn đời bỏ người dừng lại
Không dìu nhau theo luân lý đường dài
Chữ yêu thương là bất hủ
Hàng ngàn năm đạo không xa bản tính con người (1)
Nếu giữ gìn và bồi đắp cho nhau
Thì đạo đức sẽ như là cơm áo
Cõi trong đục một đời nên tỉnh táo
Trách chi người ngụy triết tô son
Vung vít vẽ lúc nhất thời hợm hĩnh
Trong cõi đời say tỉnh
Cõi nhân sinh rất mực công bằng
“ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai”(2)
Thường thịt xôi  tìm đến người dua nịnh
Triều đại nào cũng đổ nát vì nạn hoạn quan

Hởi anh linh Việt tộc
Chúng ta là đồng bào có cùng một gốc
Hàng ngàn năm chiu chắc huyền sử Âu Cơ
Kẻ xa hoa thường thiếu tính nhân từ
Nghe sông núi ngậm ngùi buồn luân lý
Dù sau trước xin đừng vị kỷ
Có tha nhân nên ta đứng được với đời
Đời trăm năm là dự hội cuộc chơi
Ai tận hiến vì đời xin trân trọng
Đừng vì quá cung son và võng lọng
Đem điêu ngoa đổi chất con người
Luôn bên đời tiếng hát cứ à ơi…
Như nguồn sống chảy vào đời vô tận
Ngã du Tử
______________________________

________
(1) đạo bất viễn nhân, nhân chi vi đạo nhi viễn nhân bất khả dĩ vi đạo
(đạo không xa bản tính con người ta,hể vì đạo mà xa bản tính ấy thì
đạo không phải là đạo nữa) – Khổng Tử
(2) thơ cụ Phan bội Châu

Bình luận về bài viết này