NGÀY ĐÓ thơ Dư Thị Diễm Buồn
NGÀY ĐÓ
DTDB
Ngày đó em tôi vừa mới lớn
Trong veo ánh sáng khắp tâm hồn
Gió lên, nắng ghẹo, mây đùa giỡn
Lất phất tóc thề nhẹ mưa hôn
Buổi sáng em đi trời đẹp nắng
Chiều về bóng nhạt lúc tan trường
Tung tăng tà áo mềm sương trắng
Nguyên vẹn lòng em chưa vết thương
Thế rồi Tết Mậu Thân Năm đó
Giặc tràn vào cày nát Huế thương
Để cho tâm hồn em gái nhỏ
Nỗi đau sầu se sắt vấn vương
Làm sao quên mùa hè đỏ lửa?
Cha em ngã gục giữa sa trường!
Những ngày hoa mộng không còn nữa
Nhà mất, đâu rồi quê mến thương…
Xa tuổi hoa niên, xa kỷ niệm…
Người ơi chân yếu trải bao đường
Nước non dầy dạn thời chinh chiến
Em trở thành cô nữ cứu thương!
Từ đó giã từ thời diễm mộng
Còn đâu ước vọng để hoài mong
Những sáng mưa tuôn, chiều gió lộng
Nhớ thương gói kín tận trong lòng!
Rồi giặc tràn lan vào ngày đó!
Quê Nam đã rã nghé tan đàn!
Ảm đạm phố phường đà bỏ ngỏ
Lệ sầu nuối tiếc dạ man man
Quê hương dấu yêu đành rời bỏ
Người ơi, sao khốn khổ thê lương!
Ngậm đắng nuồt cay nhìn xóm nhỏ
Hành trang giã biệt, nỗi đoạn trường!
Bây giờ giữa xứ người lưu lạc
Chiều đến ngoài song nắng nhạt phai
Có kẻ lưu vong sầu man mác…
Gió rét lạnh lùng lất phất mưa bay!
DƯ THỊ DIỄM BUỒN