Khóc Bùi Giáng thơ Lê vinh Thiều
Không ai nghĩ rằng anh đã mất (1)
Vẫn còn đây buồn bã tiếng “ Mưa Nguồn’’ (2)
Cành hoa “ thạch thảo đẫm sương”
Anh viết bài thơ “ Mùa Thu đã chết’’ (2)
Rồi sau đó anh đi biền biệt
Thành phố buồn hoen giọt máu chưa khô
Tài tử nghìn sau đắp hộ nấm mồ
Và cắm cho anh bình hoa “ quốc sắc” (2)
Đọc điếu văn bằng những chuyện tình đẹp nhất
Đưa anh về vĩnh viễn với “ thiên hương” (2)
Xôn xao tiếng sóng Tiền Đường
Trên cõi ấy xênh xang câu hò lục bát
Cúc, trúc, mai, lan bốn mùa thơm ngát
“ Quốc sắc thiên hương khuây khoả mộng thiên tài “ (2)
X
Tôi nhớ ngày xưa anh khóc anh cười
Anh ném vào đời những câu nghiêng vần ngửa
Như giữa đêm đông kẻ chăn cười thiếu lửa
Ngước nhìn lên không thấy một vì sao
Rồi anh đi không biết đến nơi nào
Tiếng khóc tiếng cười vẫn ngọt ngào thương nhớ
“ Lá Hoa Cồn’’ (2) từng trang tình rộng mở
Hội mùa xuân cỏ biếc “ trắng hoa lê’’ (2)
Giữa mùa xuân cây cỏ gọi anh về
Cùng chim bướm gởi lời chào thân ái
Gió nội hương đồng lòng anh lưu luyến mãi
“Cánh chuồn chuồn bay đậu thuở hoa niên (2)
Anh làm thơ khóc bạn đa duyên
Cho mây trắng vấn vương lầu Hoàng Hạc
Anh ca ngợi tình yêu sao mà nghe tiếng khóc
Của lứa đôi dang dở tuổi mười lăm
Suốt đời anh Vườn Thúy vắng trăng thề
Hồn thơ dại sững sờ trong gió loạn
Tôi đến với anh một chút tình bè bạn
Vẫn chưa quên thương mến buổi sơ phùng
Tôi hỏi anh rằng có, rằng không
Chúng mình đó – hay là hai giọt lệ
Rơi lăn lóc từ bên thềm Thượng đế
Xuống trần gian ngời sáng vẻ đau thương
Anh trả lời bằng cuộc sống lang thang
Khi phố chật. lều tranh
“ Khi đầu đường xó chợ’’ (2)
Gởi tấm lòng đến từng con kiến nhỏ
Giữa trang thơ dòng chữ gọi thiên thu !
