Người ăn xin thơ Bùi Minh Vũ
Người ăn xin
Người ăn xin
Đôi mắt sáng đèn dầu
Đôi chân dài lau sậy
Đôi tay mềm nước đọng
Cuộc đời con số
0
đặt số một bên cạnh
trá hình chiếc dao găm
Sợ chảy máu linh hồn
những hạt cơm nguội lạnh
Những người ăn xin
trong cái lồng thành phố
Đơn độc như nắng
Trong đêm
Con số 0 mơ hạt cơm rơi ngoài lâu đài
Chỉ có vậy
Mà giằng co mất còn ton hót
Ai lấy con đường
Người ăn xin không bao giờ đến đích
Cái đầu thất lạc đâu đó trong nhân gian
Những người ăn xin
Không có bảng tên
Không xếp hàng
Không huy chương
Lẻ loi như mưa
Ngày thừa
Ăn thưa
Dây dưa
Những tháng năm hát bài im lặng
Hết một ngày hai ngày dài ngày
Chẳng biết
Những phần thưởng ban phát
phù du
xin ăn chén cơm tù
Trong thế giới chiếc nắp đậy
Chẳng ai biết người ăn xin ngủ ở đâu
Tắm nơi nào
Có yêu ai đêm nay?
01-11-2011