CỦA HỒI MÔN CHO CON thơ Dzạ Chi
CỦA HỒI MÔN CHO CON
Đêm nay Ta tiễn con đi
Cũng đâu hẵn đã phân ly một đời
Sao lòng Ta cứ đầy vơi
Cứ chua xót tủi cứ bùi ngùi thương
Xứ người nặng nợ lưu vong
Nợ cơm áo gọi ,nợ non sông đòi
Phần con lo đã mòn hơi
Thương con Ta phải trần phơi thân già
Nhà hàng cửa chợ Ta qua
Đắng cay cũng lắm xót xa đã tràn
Cắn môi nuốt hận Đồ Bàn
Thâu đêm một bóng dân Chàm cưu mang
Tim Ta máu dẫu tuần hoàn
Giọt đau quốc phá giọt buồn gia vong
Giờ thêm một chuyến đò ngang
Con về bến lạ sầu mang mang sầu
Trôi đi đâu ?!! Bay về đâu ?!!
Ơi con chim nhỏ giữa dâu bể đời
Đêm vui gió lộng tiếng cười
Riêng mình Ta vẫn buồn ơi…quá buồn
Nhìn quanh.Pháo đỏ.Rượu nồng
Tủi thân ngó xuống đôi bàn tay trơn
Thôi đành rút ruột trãi hồn
Nỗi lòng Ta với mấy vần thơ suông
Bài thơ thay của hồi môn
Chào con…bến đục bến trong…xin chào.
Dzạ Chi