BỖNG NHỚ VÔ CÙNG thơ Dzạ Chi

 

 

BỖNG  NHỚ  VÔ   CÙNG

 

 Em là ai ?!!

 

Hé môi em nhả câu thơ

Mùa thu nạm ngọc trên bờ môi ngoan

Tóc mây lay giữa mù sương

Đường ngôi rẽ lệch cũng buồn như thơ

Em từ đâu rất mơ hồ…

Tóc liêu trai xõa bên bờ liêu trai

Đợi mùa thay áo heo may

Ta cùng em trốn lên mây ngủ vùi.

 

Mà về

 

Ơ hay ! con nắng trốn trong mưa

Thơ tội tình chi khóc giữa trưa

Có phải em về ngang nỗi nhớ

Xiêm y lạ lẫm đẹp hơn xưa

 

 Rất khẽ.Em về như mộng ảo

Lề đời tôi đứng bỗng chông chênh

Như thể em là chim baó bão

Báo trước đời nhau sẽ gập ghềnh

 

Rồi đi

 

Dấu xưa cứ ngẩn ngơ nhìn

Bước chân em đã xa nghìn trùng xa

Lá rơi…rơi… vẫn rơi mà

Mây vô tình để mưa qua phương nào

Em đi thiếu một lời chào

Ta phân vân đợi giữa bao la đời

Về hay đi ?!! hỡ mây trời

Sao Ta mãi ngóng mưa rơi phương này

 

Sao không

 

Rót thêm tí rượu vào thơ nhé

Tô lại môi xưa chút mặn nồng

Mây sẽ mang mưa về rất nhẹ

Sợ làm trỡ giấc những cơn giông

 

Bỗng nhớ vô cùng lúc nỗi trôi

Lời tình em thốt thuở tinh khôi

“Sao không chắp vá hồn nhau lại

…Chung bóng đi vòng trái đất chơi.”

 

 

 Dzạ Chi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                                 

                                                        

 

                                                       

                                       

                           

 

                                                                                                       

 

Bình luận về bài viết này