Thơ Tình Chùm 134 – Lu Hà

Thơ Tình Chùm 134

 

 

Duyên Tình Ngang Trái

tặng em thương nhớ

Anh đã đến khi dương trần u ám

Khi đời em chỉ còn giấc chiêm bao

Mất hy vọng tất cả là vô nghiã

Một vòng hoa bên nấm mộ u sầu

 

Em đâu biết nỗi lòng anh tê tái

Chẳng yêu em mà cứ vấn vương hoài

Xót thương em biến anh thành tệ bạc

Để ngàn thu nuối tiếc trái tim rơi…

 

Anh dấn bước ra đi còn tức tưởi

Giả nghiã đời mà anh rất yêu thương

Em vui lên cõi trần gian tươi sáng

Đoá phong lan anh hiến tặng trong lòng

 

Ba thập kỷ dấn thân vào cát bụi

Mẹ con em tìm lẽ sống trong đời

Đừng oán giận khi xa nhau em nhé

Muà đông tàn bao ân nghiã chia ly

 

Sao chiụ nổi khi anh nhìn cô ấy

Giưã Hà Thành lại xé nát lòng anh

Thà ra đi chôn vùi trong dĩ vãng

Chân trời xa tìm lại mối chân tình

 

Anh là kẻ sinh ra là tha thiết

Yêu cuộc đời chiu chắt những nhành hoa

Chẳng cam chiụ khi duyên tình ngang trái

Sống chân thành tin tưởng ở người yêu

 

Hãy chấp nhận bằng lòng như duyên phận

Vui lên em đừng oán trách nhau hoài

Ai đã rạch vết thương đời đau khổ

Vì thương tâm anh lại phải ra đi

 

Đời là thế như cánh bèo tan hợp

Cơn phong ba bão tố kiếp phong trần

Là đổ nát là tiêu điều mất mát

Gạt sầu ly mà vui với thế nhân

 

Hồn thi sĩ bay cao bằng tâm tưởng

Để lòng mình thanh bạch với trăng sao

Đừng ép nhau mua sầu cho kẻ khác

Hãy vì nhau mà biết  sống thương yêu..

 

22.10.08 Lu Hà

 

 

 

Khổ Lắm Con Ơi

 

Cha vẫn biết rằng mẹ thiết tha

Bóng hình cha vẫn ở trong đầu

Tình yêu oan trái thành căm giận

Mẹ vẫn mang theo mối hận thù

 

Muối mặn gừng cay đã có gì?

Tình yêu bàng bạc đã qua thời

Còn đâu trong trắng trong tâm tưởng

Hương nhụy thơm tho của cuộc đời

 

Biết có bao người vẫn nhớ cha

Tâm hồn thi sĩ đã đi qua

Hương hoa trong cõi đời đen bạc

Lụy để tình ai lệ ưá sầu..

 

Định mệnh đời cha là khổ đau

Bao lần hồi hộp ở trong đầu

Để cho nước mắt dư dòng lệ

Ngơ ngẩn buồn thương những trái cầu…

 

Họ đã đi xa trên dạm đường

Bao muà lá rụng vẫn buồn vương

Vẫn thương vẫn nhớ người trong mộng

Vẫn chúc cho nhau nghiã vợ chồng…

 

Cao đẹp con tim giận tủi hờn

Phải qua sông nước vẫn bồn chồn

Vì cha rã cánh bèo tan hợp

Lụy để tình thu rụng lá buồn

 

Cha vẫn thường luôn nhớ tới nàng

Chúc nàng hạnh phúc với chồng con

Tình yêu say đắm là như thế

Đâu phải bên nhau mới vợ chồng?….

 

Khổ lắm con ơi có cuộc đời

Lang thang vô định trái tim côi

Tình yêu chẳng có thành cay nghiệt

Thương xót cho người vẫn thế thôi…!

 

2008 Lu Hà

 

 

 

Thế Gian Lưu Truyền

tặng Lý Mỹ Dung

 

Bỗng dưng tôi lại nhớ cô

Một người con gái bên bờ chiêm bao

Thướt tha như giải luạ đào

Sài Gòn thuở trước nghẹn ngào xa xôi…

Cô sinh phải buổi tối trời

Tấm lòng cô sáng trọn đời trung trinh

Dạt dào như đoá hồng xinh

Hồn thơ bát ngát tuổi xanh xuân thì

Tôi đây đã nưả cuộc đời

Trải bao cơ cực bồi hồi thương cô

Mẹ già phụng dưỡng chăm lo

Hai muà mưa nắng biết bao ân tình

Con trai bé nhỏ cô mình

Gánh bao trọng trách gia đình yên vui

Năm cô mười tám đôi mươi

Một trang tuyệt nữ xinh tươi êm đềm

Ngẩn ngơ trăng hẹn bên thềm

Cô là tiên nữ nưả đêm giáng trần

Hai mươi bức ảnh thiên thần

Thuyền quyên thục nữ thế gian lưu truyền!

 

 

23.9.2011 Lu Hà

 

 

 

Giọt Mưa Thu Sầu Cảm

chuyễn thể từ thơ lục bát cuả Han Mac Cam Thu

 

Bao năm tháng vấn vương buồn tủi

Gịọt lệ rơi chảy mãi u hoài

Biển xa trùng điệp mù khơi

Thuyền ai trôi mãi biết nơi nào dừng?

 

Nuôi hy vọng bóng hồng le lói

Buổi hoàng hôn anh lại trở về

Ngang vai một giải tóc thề

Tháng năm đằng đẵng bộn bề lo toan

 

Hương óng ánh duyên còn nồng thắm

Mưa thu rơi ảm đạm vây quanh

Từng trang dang dở cuộc tình

Đường quê in bóng chúng mình bên nhau

 

Đồi cỏ uá mưa thu ảo não

Gối chăn xô anh có biết không?

Mịt mù khoảng trống mông lung

Cánh chim lẻ bạn lỡ làng tuổi xuân

 

Đời vô định không gian buồn tẻ

Thuyền lênh đênh bốn bể lững lờ

Không quay trở lại bến bờ

Từ lâu em vẫn đợi chờ anh yêu

 

Ân tình cũ bao điều quên lãng

Giọt mưa thu bảng lảng anh ơi!

Quên lời hẹn ước một thời

Yêu thương chẳng trọn thì người bỏ đi!

 

Em đã mất một người tri kỷ

Qua nhiều đêm ân ái chưá chan

Năm canh tỉnh mộng trăng tàn

Nam Kha quán trọ trần gian ngậm ngùi!

 

22.9.2011 Lu Hà

 

 

 

Tình Đào Nghiã Mận

nối thơ ” Đào Ơi!” cuả Huy

 

“Mùa xuân đến hoa đào trước ngõ

Mận ngại ngùng lấp ló phía sau

Người người tấp nập đón chào

Nhà ai khéo kén cành đào xinh tươi

 

Phận nghèo khó nhận lời ở mướn

Vừa lớn lên lại vướng chuyện tình

Sớm trưa Mận lén đứng nhìn

Nhưng cô chủ vẫn tựa mình trên cao

 

Hóa năm tháng gọi Đào cô giáo

Mận càng buồn vì ảo mộng phai

Muốn gần xây đắp tương lai

Làm trò để học ngày mai sum vầy

 

Đào trách Mận như cây làm củi

Đi học hoài mấy buổi như không

Một bài mà nhớ chẳng xong

Thôi thì cũng ráng nhọc lòng dạy thêm

 

Đâu có biết Mận im không nói

Học làm chi đành dối lòng mình

Gần Đào như bóng với hình

Giả ngu Mận được tâm tình với ai ”

 

Đào đã chín Mận thời tí táy

Hương thơm bay túy lúy ngọt ngào

Trái đào ưng ửng dạt dào

Mận Đào chan chưá duyên tơ ý trời

 

Và cứ thế miệt mài sớm tối

Mận bên Đào ân ái nỉ non

Phấn đào rừng rực trào tuôn

Mận càng ngây ngất nguồn cơn giãi bày

 

Thân ở đợ sầu cay tủi hổ

Năm tháng trôi cổ độ trăng lên

Sức trai gân bắp lực điền

Cung đàn bần bật thiên nhiên gợi tình

 

Đào đắm đuối tuổi xanh hoa nở

Mận dẻo dai chí thú ruộng vườn

Tối về Đào Mận nổi cơn

Mây mưa sấm sét phấn son nhạt nhoà…

 

Cha mẹ thấy bụng Đào càng lớn

Mới vội vàng căn vặn hỏi tra

Phải rằng thằng Mận nhà ta?

Vẫn thường vụng trộm nên ra nỗi này…?

 

Đào thú thật sụt sùi van lạy

Cuộc đời này con lấy Mận thôi

Mận gieo hạt giống cho rồi

Mầm non nhú nở tình người thiết tha

 

Mận đổi đời thành ra ông chủ

Cô chủ thành người vợ mến yêu

Họ hàng chú bác biết điều

Cả nhà hoan hỉ sớm chiều khói lam

 

Tiếng trẻ khóc tình thâm càng nặng

Chuyện Mận Đào ân nghiã còn đầy

Mẹ cha kén được rể tài

Ung dung hưởng lão tháng ngày bình an!

 

19.9.2011 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận về bài viết này