BÀ MẸ ĐẤT THỪA THIÊN thơ Dư Thị Diễm Buồn
BÀ MẸ
ĐẤT THỪA THIÊN
DTDB
Hôm ni về viếng mạ tôi
Chừ đây tóc bạc da mồi nhăn nheo
Ngồi sàng gạo sáng đến chiều
Ui chao cát lộn khá nhiều gạo tê
Lưng còng trông tội lắm thê!
Hoàng hôn nhạt nắng, ủ ê bóng chiều
Lòng mô không lạnh tịch liêu?
Tiền công mạ đổi ít nhiều sắn khoai
Sống trong khốn khổ đọa đày
Mạ không than vắn thở dài bi thương
Từ hồi cha chết chiến trường
Thay chồng vất vả trăm đường nuôi con
Với lòng sáng bóng trăng tròn
Hai anh bền sắt tươi son vẹn thề
Diệt thù báo quốc, mai tê
Chẳng thèm khuất phục khi kề hiểm nguy
Một lòng vì nước ra đi…
Màng chi sống chết, sá chi trở về!
Hôm ni tôi lại thăm quê
Nhưng không bên mạ cận kề chăm nom
Bởi còn nặng nợ núi sông
Mạ cười hiền bảo: “An lòng con ơi!
Mạ gian khổ đã quen rồi
Chỉ mong con sớm nên người mạ vui
Mạ về sống lại đất Truồi
Nguyệt Biều cũng rứa, suốt đời nắng mưa
Thạch Bình rú cát còn lưa
Tấm lòng sắt đá vẫn chưa đổi dời…”
Thánh thần cũng chỉ rứa thôi
Mạ luôn nhẫn nhục tròn đời hy sinh
Chẳng khi mô nghĩ cho mình
Nguyện cầu cho được biển bình sông trong
Rứa là điều mạ ước mong
Tôi đem ghi khắc vào lòng chừ đây!
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
CÒN NHỚ KHÔNG EM
DTDB
Mùa Trung Thu năm đó
Em còn nhớ không em?
Giấu giấy màu trong giỏ
Nhờ xếp hộ lồng đèn
Thu vàng pha lá biếc
Từ đó chúng mình thân
Chuỗi ngày xanh nuối tiếc
Thời tuổi dại bâng khuâng
Nhớ hôm nào cuối ngỏ
Nơi chúng mình mới quen
Em thẹn thùng bỡ ngỡ
Dẫn em dâng cộ đèn
Hồn thu ơi mầu nhiệm
Gió thu nhẹ qua rèm
Làm lòng anh xao xuyến
Không bằng đôi mắt em
Hắt hiu trời gió lộng
Tí tách đường ướt mưa
Em đón anh ngoài cổng
Nơi hẹn hò ngày xưa
Hiên thu anh đứng đợi
Trời thu tím màu mây
Lá vàng rơi trải lối
Má em hồng hây hây
Tay mân mê chiếc nón
Mắc cỡ nón xoay xoay
Như nụ hồng hơn hớn
Chợt thấy lòng mình say
Đêm khuya ghe rời bến
Thuyền chài vượt biển Đông
Thu không chờ, lại đến…
Cõi lòng buồn mênh mông
Tiễn đưa em chẳng hỏi
Lời tạ từ buông lơi…
Ngại ngùng chưa dám nói
“Anh yêu em tròn đời…”
Những mùa thu xuôi ngược
Thu qua rồi lại qua…
Vẫn chưa tròn mộng ước
Nay nghìn trùng cách xa!
Đêm thu buồn man mác
Chốn hải tần… quá xa!
Hồn bâng khuâng xao xác
Trăng thu vẫn ngọc ngà
Thân anh là lính chiến
Giặc vào phải bôn ba…
Nước non còn nguy biến
Thu nay trở lại nhà…
Em có còn đứng đó
Mong đợi bóng người xưa
Gió thu sầu bỏ ngõ
Dáng thu sầu đẫm mưa
Quê hương còn bóng giặc
Trùng trùng bao hiểm nguy
Anh trẩy Nam chí Bắc…
Đã xa tuổi xuân thì!
Mai về, qua xóm nhỏ…
Anh đến nơi mình quen
Tay cờ vàng sọc đỏ
Cùng em dâng cộ đèn
DƯ THỊ DIỄM BUỒN