TƯỞNG NHỚ thơ Hoa Tran
TƯỞNG NHỚ
Có những con đường xa khỏi đời tôi.
Mang theo lớp rêu bộn bề lòng phố
Có những người đã xa khỏi đời tôi.
Cuốn ngọn cỏ khô về nằm đáy mộ.
Tôi sẽ nói, một lần ơn tri ngộ
Là nghìn lần nhớ nhớ với thương thương
Là bóng ai qua,là những con đường.
Là cọng cỏ khô,là cành lá mục.
Đêm thảng thốt với nỗi buồn rưng rức.
Và mọc dài ,đâm từng nhánh hoang xưa.
***
Những viên ngói thâm đen cùng nắng mưa
Đan kết lại thành một màu lưu cữu
Bóng thời gian, đọng trên tóc đã vừa.
Những sợi trắng đong đưa buồn ủ rũ.
Con đường xưa chỉ về trong giấc ngủ
Người là hồn bóng quế cuối nghĩa trang
Tôi nhớ thương,thương nhớ vô vàn!
HOATRAN