thơ phan bá thụy dương
thơ phan bá thụy dương
nói với thiền khách
cánh hạc nào bay trong triền nắng sớm
tiếng hót xa xăm
như tận cõi trời
sao u trầm chất ngất khách thiền ơi
xin nhẹ bước trên lối mòn tỉnh lặng
rừng cô tịch có gì đâu tra vấn
lửa Chân Như có đủ ấm linh hồn
đất bùn nào còn in lại dấu chân
tâm vô niệm đường xa gần đi mãi
có phải người đang quay về bến đợi
gom lá vàng gỗ mục dưới trăng trong
về đi thôi –
đêm buốt giá mênh mông
áo nâu mỏng sao che mưa đỡ gió
chim thức giấc cất lời ru thật lạ
ai phong trần qua mấy độ truân chuyên
thấy gì chưa
tự ngã với uyên nguyên
hay ngần ngại chia xa lòng thung lũng
từ tiềm thức đã lạc quên long trượng
đâu đây chừng thấp thoáng ánh vô ưu
thiền khách này –
thiền khách đã về chưa
xin trả lại cho ta quê, tình cũ
PBTD
thơ phan bá thụy dương
© dưới mắt Lương Trường Thọ
trên nỗi tình người 5
cơn gió thổi mộng hồn bay lã bóng
trời hoang vu mấy độ phủ hồn em
ôi mắt ngọc của ngày xưa hiển hiện
ta ngu ngơ thao thức giữa đêm huyền
sao thương nhớ những nụ sầu giông bão
sao u tình vằng vặc suốt canh thiêng
ta mệt mỏi ghi vào trang giấy máu
nụ hôn đầu trong ký ức trinh nguyên.
PBTD
thơ phan bá thụy dương
cũng còn kỷ vật
em dâng trái cấm đầu mùa
với trăm mộng ước ban sơ ngọc ngà
anh ngồi góp ánh trăng sa
cho em đan áo tình tha thiết tình
dẫu mai đời có phiêu linh
cũng còn kỷ vật để mình nhớ nhau.
sàigòn 1961
quán đợi bên cầu
nhìn xa khói bếp mờ nhân ảnh
có phải chăng em quán dọc đường
cát bụi nhạt nhòa trên tóc mượt
sao còn đứng đó ngóng tà dương?
nắng Hạ đường dài chân ngại bước
ai tiếp ai chào khách viễn phương
giọng hát nào êm –
êm như biển nhớ
em quán bên cầu đón gió sương?
bên hồ câu tuyết
tặng Phạm Gia Cổn và Phạm Quốc Bảo
ta ngồi đây một mình câu tuyết
tuyết tả tơi bay gió lạnh lùng
hồ ảm đạm buồn bên cành chết
nổi chìm bóng lẻ trước mông lung.
phan bá thụy dương