Tình Cha Con ( chùm 1 ) thơ Lu Hà

Tình Cha Con ( chùm 1 )

 

 

BÀI THƠ KHUYÊN CON

 

Sau bốn năm canh giờ

Lạc vào miền hư vô

Cha bàng hoàng ngồi dậy

Suy tư và làm thơ ……

 

Người ta lấy của cha

Tất cả những tinh hoa

Bao niềm vui thương mến

Và trả bằng khổ đau….

 

Hãy kiên cường con ơi

Đắng cay trọn nụ cười

Cắn răng mà chiụ thiệt

Và vững gót làm người

 

Bọn công an Đông Đức

Ngày xưa thường răn đe

Tao sẽ lấy đi hết

Những gì mày thương yêu

 

Lạ gì lũ yêu ma

Nếu ta cứ âu sầu

Chúng lưà ta vào bẫy

Lụi tàn trong thương đau…

 

Hãy để cho thời gian

Vững tin vào trái tim

Lương tâm người trong sáng

U minh mờ sương tan

 

Hỡi con gái của cha

Con là đoá tâm hoa

Là niềm vui vô tận

Đôi cánh thần bao la

 

Tuy xa mà rất gần

Trong giấc mộng thiên thần

Trăng vàng soi vằng vặc

Tâm trong là bình yên

 

Xoá bỏ hết muộn phiền

Gạt đi những u buồn

Vô tư là hạnh phúc

Cuộc sống đòi gì hơn?

 

Có mấy ai ra đời

Số phận đâu an bài

Tự vơ vào khổ não

Nước mắt cứ chảy hoài

 

Nưả đêm cha tỉnh giấc

Một bài thơ khuyên con

Của người cha từng trải

Trên cõi đời trầm luân..

 

 

2008 Lu Hà

 

 

 

CHA VẪN BĂN KHOĂN

 

Hôm nay trời laị rầu rầu

Đục màu sữa trắng lờ mờ khói sương

Nuí xa muôn dặm trùng trùng

Lòng càng vương vấn bốn phương gió gào

Ngổn ngang trăm mối tơ vò

Thương con gái nhỏ bây giờ ra sao?

Trưởng thành tự lập khi nao?

Tương lai chủ kiến riêng tư thế nào?

Tuổi vàng hiền thục yêu kiều

Gieo cầu đúng chỗ mọi điều phải chăng

Nết nhà quen thói phỉ phong

Công dung ngôn hạnh mọi đường lễ nghi

Coi chừng tuổi trẻ ăn chơi

Tự do quá trớn thiệt đời con ơi

Vũ trường là chốn đua đòi

Bao nhiêu cám dỗ dụ người hiền ngay

Quanh năm tối mặt tắt mày

Bon chen vật chất uổng đời tài hoa

Hơn nhau đâu phải sang giàu

Cô đơn bạc bẽo nhà lầu xe hơi

Tuổi già chóng đến xăm soi

Lánh xa họ mạc giống nòi quê hương

Ghen tuông ích kỷ hẹp lòng

Âu châu đâu chốn da vàng dưỡng thân

Nghĩ xa rồi lại nghĩ gần

Không đâu hơn chỗ tổ tiên nhà mình

 

2008 Lu Hà

 

 

CUNG ĐÀN MUÔN ĐIỆU

 

Cha biết làm sao được hở trời

Nỗi niềm ném trả áng mây trôi

Thu đong vương vấn thành mây gió

Sầu đọng chiều đông lạnh thế này

 

Con ở phương trời có nhớ không ?

Tấm lòng lữ khách cứ bâng khuâng

Bao nhiêu thương mến hồn đang gọi

Tiếng Việt tha phương chiụ lỡ làng

 

Con bảo rằng cha viết tiếng Anh

Lạc loài máu đỏ trái tim xanh

Con chim xa tổ quên rừng thẳm

Đất khách quê người mộng hiển danh

 

Ngàn thế kỷ qua kiếp đoạ đầy

Người dân mất nước sống tha hương

Thương đau con cháu dòng David

Chữ viết còn mang nặng tấm lòng

 

Cha biết làm sao được hở trời?

Nỗi lòng thương tỏ để cho ai

Đi đâu cũng bảo da vàng đấy

Vật chất hơn người chén rượu say?….

 

Đất nước của ta khổ sớm chiều

Lòng người ân oán cứ thương đau

Đói ăn vẫn phải cười ca hát

Tự dối lòng mình mãi thế sao?

 

Tuổi tác của cha bạc mái đầu

Hạc vàng sớm tối ngóng mây qua

Tiếng Anh tiếng Pháp người thiên hạ

Lạc lõng đua chen tủi tiếng ta…

 

Tiếng Việt cuả ta vẫn sống đây

Nghìn năm văn hiến có ai hay

Non sông réo rắt đàn con Việt

Bằng trắc reo vần cung gió mây…

 

2008 Lu Hà

 

 

GIỌT MƯA TRỜI

 

Sáng nay rầu rĩ hạt mưa

Như trời đổ lệ thương sầu chúng ta

Chúng sinh trong cõi ta bà

Kẻ nam người bắc xa nhà chia ly

Sông hà nông cạn hẹp hòi

Anh hùng mạt vận phải thời nhiễu nhương

Non cao muôn dạm đoạn trường

Tấm lòng cố quốc quê hương xa vời

Hơn hai mươi sáu năm trời

Bao nhiêu mong nhớ u hoài nhớ con

Thương yêu như lá dâu tằm

Nuôi con kén nhỏ âm thầm nhả tơ

Rổn rang trăm mối chỉ vò

Như lòng cát sĩ qua đò sang sông

Con sông huyết mạch tình thương

Bao đời rạng rỡ tổ tông họ hàng

Vì cây dây cuốn vấn vương

Trái tim đa cảm bâng khuâng lòng người

Mong cho tử tế hẳn hoi

Biết yêu biết ghét rạch ròi bao dung

Giàu sang cũng chẳng bận lòng

Chúc nhau hạnh phúc đời thường an sinh

Cầu xin Phật Độ siêu linh

Cha con sáng suốt tâm thành bình an

 

2008 Lu Hà

 

 

GIỌT NƯỚC SÔNG HÀ

 

 

Chiều nay gió bấc mưa nhiều lắm

Người ở bên kia có rét không

Chắc hẳn giờ đây người thầm gọi

Cái tên chung một của dòng sông

 

Sông hà sông nước cuả lòng tôi

Chảy mãi mênh mông nặng nghiã đời

Có phải con sông cha vẫn gọi

Cái tên da diết cuả đời ai?…

 

Tình nghĩa cha con ở kiếp này

Mà trong định mệnh nhớ nhau hoài

Sinh ra chẳng biết là sao ấy

Cách mặt muôn trùng sóng biển khơi

 

Tôi vẫn bâng khuâng tự hỏi lòng

Dáng hình người có giống tôi không

Có hay hờn giận và hay khóc

Người vẫn hay thường nhắc đến sông

 

Có phải tên sông cha đặt cho

Là nguồn cảm hứng những vần thơ

Hoà trong nước mắt và trong máu

Chảy mãi trong tôi chẳng bến bờ

 

Có những đêm trăng tôi nhớ cha

Chòm sao bắc đẩu giải ngân hà

Muôn vàn tinh tú tôi thầm gọi

Lấp lánh tinh vân bóng nhạt nhoà

 

Phần Lan sông nước trời u ám

Ngưu Lang Chức Nữ có buồn không

Tôi dõi ngân hà mà chẳng thấy

Hỏi lòng ai có nhớ sông thương?…

 

Con sông ngăn cách của lòng tôi

Mẹ cha lưu lạc chốn đôi nơi

Bao giờ ô thước chim trời nhỉ

Nối lại cho tôi những tháng ngày

 

Tôi chỉ nguyện cầu hậu để sau

Xoá bao ngang trái cảnh cơ cầu

Ai sai ai đúng thôi đừng nói

Giấc mộng nam kha thoáng hết vèo…

 

Tôi muốn được nghe ánh diụ hiền

Những lời vang vọng của thi nhân

Từng trong cát bụi đầy đau khổ

Muôn kiếp phôi pha cuả thế trần

 

Tơ duyên tiền định hay nhân ý

Ân oán là do bởi tại đời

Phải đâu chèo néo thành ngang trái

Bánh xe nhiệp chướng cõi luân hồi

 

Trần gian cũng có những sông hà

Kẻ ở người đi những cách xa

Bịn rịn chia ly tình để lại

Cuộc đời như thể giấc chiêm bao

 

Giọt nước sông hà tìm đại dương

Tận cùng thế kỷ những đau thương

Dồn lên sóng vỡ đời cơ cực

Sua đuổi hành hương khắp bốn phương…

 

Tản mát muôn nơi những kiếp đời

Trẻ già trai gái cánh bèo trôi

Lênh đênh ngoi ngóp chân trời lạ

Mộng dệt tương lai ở sứ người

 

Còn thú gì hơn được tự do

Sông hà bớt hết nỗi thương đau

Mở lòng ra đón muà xuân đến

Ngắm dải ngân hà con nhớ cha

 

Còn thú gì hơn mở tấm lòng

Thương nhau quán trọ chốn nhân gian

Tìm nhau ưu ái chân trời rộng

Nâng cánh thơ bay đến cửa thiền

 

Còn thú gì hơn với núi sông

Tình người ta thiết với quê hương

Anh em họ mạc thương nòi giống

Vật chất coi thường như gió sương

 

Ngấn nước sông hà có sá chi

Nuôi hồn thi sĩ mãi cao bay

Uống từng giọt lệ mang tâm tưởng

Tô đẹp cha con ở cõi đời…

 

21.10.2008 Lu Hà

 

 

NHẮN NHỦ NHỜ MÂY

 

Xa xa lơ lửng lưng trời

Cánh đồng vũ trụ tuyết dày như bông

Một đàn nhạn trắng bay ngang

Chạnh lòng man mác nhớ mong dạt dào

Gió đông thương cánh hoa đào

Dương trần cát bụi vật vờ bâng khuâng

Xót lòng phụ tử bao dung

Tuỉ dòng máu đỏ vấn vương bên đời

Ái hà bể khổ con ơi

Phải chăng duyên nợ kiếp này chẳng phai

Sinh ra trong cõi trần ai

Ta bà chìm nổi luân hồi chiêm bao

Qua cơn sóng lệ hoen trào

Nỗi lòng biển cả ai nào biết cho

Đứng bên cửa sổ âu sầu

Nhìn mây lãng đãng ngẩn ngơ sớm chiều

Thương cho giọt máu hồng đào

Phương trời xa lạ bây giờ ra sao

Chồng con sự thể rường nào

Đông xuân thu hạ bao điều lo toan

Tuổi thơ như trái đào non

Như tờ giấy trắng nhuộm đen nhuộm vàng

May ra duyên dáng tơ hồng

Công dung ngôn hạnh nối dòng cha ông

Giống nòi tiên tổ phương đông

Chẳng may gặp cảnh tha hương sói mòn

Văn minh vật chất bon chen

Đam mê vui thú sang hèn hơn thua

Quanh năm tất bật bơ phờ

Ganh đua thiên hạ nhà lầu xe hơi

Quê hương họ mạc xa vời

Nỗi lòng cố quốc một thời đi qua

Gái tơ rồi cũng lúc già

Xinh tươi hương sắc sớm chiều trôi nhanh

Để rồi than thở trời xanh

Trách mình phận bạc duyên tình hẩm hưu

Con ơi sao chẳng tìm cha

Khơi dòng huyết mạch mọi điều khôn ngoan

Trăm đường dạm nẻo trần gian

Chân trời lữ khách muôn phần gian nan

Cuộc đời đâu phải giản đơn

Có tiền có của thế nhân xem thường

Phất phơ điểm bạc mái sương

Đăm chiêu tư lự ngổn ngang rối bời

Hững hờ kià đám mây trôi

Như câm như điếc khoảng trời bay qua

Tâm tư nhờ cậy mây nào

Mang dòng phụ tử nhập vào hồn xa

 

Đức Quốc 22 tháng 11 năm 2008

Lu Hà

 

 

 

 

Bình luận về bài viết này