THƠ – CHU VƯƠNG MIỆN

THE KY

THẾ KỶ

Thơ cvm

100 năm thế kỷ tiền

Có tiển cú vọ cũng lên tiên

Kéo dăm 3 cặp thì thư thới

Kệ cha cái “ ngã “mất hay còn ?

Xỉn rồi ‘ mo phú “ còn hay mất

Cái thân nghiện ngập bé tẻo teo

Ngồi câu lấy lệ mồi cá đớp

Lơ mơ như khói toả thuốc lào?

1 trời 1 vực trụ giữa ao

Câu xuông chả được mụn cá nào

Bèo vươn trên nước hoa màu tím

Chú ếch ở o nhảy cái vèo ?

Cvm

THI THOI

THÌ THÔI

thơ chuvươngmiện

*

ruộng ai thì nấy be bờ

duyên ai nấy gặp đơị chờ uổng công

[ ca dao ]

quê ngươì ở Bích la Đông

còn ta Thạch Hãn đứng trông mỏi mòn

thế rồi ngươì đã bồng con

theo chồng về tận Phước Môn xứ đoài

con sông chẩy giữa bờ dài

bên nớ thì lở bên bồi thì đây

48 năm nhắc nhở hoài

tình chưa kịp ngỏ chia 2 thành cầu

vẫn là nức đục chả sâu

lòng sông vẫn hẹp chắn cầu chả sang

thế là cách trở quan san

20 năm vẫn La Vang ngó về

xa nhau quê thoí đất lề

thương em từ độ em về làm dâu

cả đơì chả vướng chi nhau

thì thôi đơị đến kiếp sau em à ?

KHUAT CHIEU

KHUẤT CHIỀU

mơi về gom lá tràn sân

đốt tan thành khoí trầm luân mấy từng

rút tâm mấy đoạn vô chừng

vưà trang vô tự vưà tình hư vô

mơi về đốt lá mần thơ

bao nhiêu tâm huyết rải bờ cỏ khâu

rằng là mắc mớ chi nhau

nên chi tằm chết nong dâu úa vàng

ngươì thơì đến hẹn  quên sang

ngươì thì lơ đãng đò ngang thiếu đò

còn đâu chè đậu xôi vò

còn đâu cà pháo hẹn hò mắm tôm

kể như cứ đổ gió nồm

còn câu bần thán còn nôm Thuý Kiều

mơ chi mơ mãi chỉ nghèo

1 ao bèo tấm còn đeo kiếp nhà

tình gần rồi kéo tình xa

đuợc bao năm ngó ruộng cà trắng phau

đất lề quê thói mầu nâu

khoí bay lửa ngún bóng mau khuất chiều

chuvuongmiện

QUA BAU BAU

QUA BẬU BẬU

thơ chuvươngmiện

*

mình dià bậu chả cho dìa

bậu nắm vạt áo bậu đề câu thơ

[ ca dao ]

bây chiừ gặp mặt giả ngơ

giả ngây giả điếc giả vờ giả quên

nhìn qua rôì lại dông liền

qua cây cầu khỉ không thuyền nước trôi

ngày xưa như đũa đủ đôi

bây giờ như cặp đồi mồi đi riêng

ngày xưa buị xả bụi giềng

bây giờ trần trịu chiếc kiềng chổng chơ

nôì rang vung bể hững hờ

trong tay còn giữ bài thơ đoạn lòng

vàng vòng bỗng chốc thành không

trơ con nước đục giữa giuòng tội thay

ngày xưa trâu vơí chiếc cày

bây giờ cày đó trâu gầy bán đi 

tuí thơm cũng chả ích gì

tình thâm cũng giống cội si trong chuà

bây chừ đâu khác ngày xưa ?

VAC CO

VẠC CÒ

cái nông cái vạc cái cò

3 thân phù thế co ro đầu cành

lông bông lộn cổ xuống gành

trập trùng ốm đói chết lăn mặt đià

mình dià ta chẳng cho dìa

để con vạc cứ lia chia mổ hoài

3 con 2 đã toi đơì

còn 1 con nưã đến thơì sáo măng

có saó thì sáo nước sông

đừng sáo nước máy đau lòng cò quăm

mình dìa bên nớ ta mong

mình sang ta lại thong dong vạc cò

chuvươngmiện

Bình luận về bài viết này