HOA KHẾ TÍM – thơ Hoàng Thị Bích Hà
THƯƠNG NƠI ẤY MÙA ĐÔNG

Mấy hôm nay sao tuyết rơi nhiều quá!
Có lẽ là giá buốt đến mưa băng
Đi ra đường mặc thêm áo…tay găng
Thêm mũ ấm, tất vớ dày người nhé!
Tan sở làm nhớ về nhà ngơi nghỉ
Giấc ngủ tròn để mắt khỏi quầng thâm
Huế bây chừ cũng đang ở giữa đông
Trời lạnh lắm! Mưa dầm thêm se sắt
Như ngày xưa em vẫn âm thầm nhắc
Dẫu không cận kề sửa áo nâng khăn
Trên lối xưa vẫn đông về đếm bước
Cơn gió gầy đơn lẽ giữa trời mây
Dĩ vãng đâu rồi em ước trở về đây
Chỉ một lát thôi cũng đủ đầy hơi ấm
Ông tơ xưa xe duyên mà không phận
Gặp gỡ nhau rồi luân lạc cả đường tơ
Giờ nơi ấy mùa đông cũng bơ vơ
Thương giấc mơ xây mộng lành một thuở
Thôi cũng đành, xuân cận kề đâu đó
Mùa đông về thương mãi lá thu phai.
Hoàng Thị Bích Hà
HOA KHẾ TÍM
Anh còn nhớ bao lâu chưa về Huế?
Còn nhớ tên khu phố nhỏ ngày xưa?
Nhớ xóm cũ mùa này hoa khế rụng
Có rưng rức buồn thương nhớ bóng hình ai?
Em vẫn nhớ mỗi lần hoa khế rụng
Thương cánh hoa tàn em đem ép trang thơ
Bông khế ép và tình yêu mới chớm
Trao anh về trong những buổi đón đưa
Hoa khế giữ không tàn theo ngày tháng
Nhưng tình ta theo cánh gió chia lìa
Anh rời quê không một lời từ biệt
Hoa khế cũng buồn em không lưu giữ nữa mà chi!
Con gái lớn như nụ hoa vừa hé nụ
Chuyện trăm năm vâng ý của song thân
Em sang sông ngoái nhìn chùm hoa khế
Chân bước bên chồng thầm từ tạ mối tình xưa
Anh ra đi biền biệt tân phương nào
Nay quên rồi cô gái nhỏ ngày xưa
Hoa khế úa rụng đầy sân ngơ ngác
Gió vẫn về mà chẳng biết vì răng?
Hoàng Thị Bích Hà
MÀU TÍM EM YÊU
Ngày xưa khi em yêu màu tím
Có lẽ bắt đầu từ hoa khế ngoài sân
Hoa khế rụng rơi đầy trên lối nhỏ
Ép làm tranh và gửi tới cho anh
Cảm ơn anh đưa đón buổi tan trường
Em tặng anh bài thơ kèm hoa khế
Thời gian vô tình một đi không trở lại
Anh cũng xa biền biệt tận nơi đâu
Ngày ra đi anh không gửi câu chào
Em chết lặng theo từng mùa hoa khế
Rồi bây giờ anh trách sao không gửi
Cánh thư hồng cùng hoa khế cho anh?
Nếu ngày đi anh có nhắn đôi lời
Em nhất định sẽ chờ anh dù hết kiếp
Thì thôi anh đi theo chí hướng đời trai
Bỏ lại vườn quê và em mùa hoa khế
Một chiều thu xác pháo rơi đầy ngõ
Em theo chồng mà ngấn lệ rưng rưng
Thôi giã biệt tình anh cùng hoa khế
Nhưng màu hoa sao cứ tím thiết tha
Giờ có biết “Vì răng?” làm chi nữa
Muộn mất rồi hoa khế của ngày xưa!
Hoàng Thị Bích Hà