Hoàng Thị Bích Hà, Huỳnh Liễu Ngạn: Những bài thơ về Huế

Hoàng Thị Bích Hà, Huỳnh Liễu Ngạn: Những bài thơ về Huế

“Huế Nostalgia”. Tranh: Đinh Cường.

Huế yêu ơi!


Huế yêu ơi! Xin đừng mưa sướt mướt
Lòng tôi chừ đã ngấm đủ buồn thương
Chiều Thương Bạc tôi lại về với Huế

Cầu Dã Viên về đâu…thuở đợi chờ!

Hoàng Thị Bích Hà
Sài Gòn, ngày 18/10/2023

***

Chút hương xưa 


Anh nhớ về thăm Huế mình một bữa
Mạ Huế vẫn chờ những đứa con xa
Chút hương xưa chắc vẫn còn lưu giấu
Những ngọt ngào nhè nhẹ ở trong tim

Tháng ba về dịu dàng hoa xoan tím
Trên ngõ nhà em… còn nhớ không anh?
Dòng đời trôi và biến thiên dâu bể
Lạc nhau rồi, em lặng lẽ sang sông 

Em biết anh còn nặng gánh phong trần
Gót lữ thứ phiêu bồng đời mưa gió
Một chút tình đầu đời chưa kịp ngỏ
Thì trách chi năm tháng ấy dại khờ 

Mấy mươi năm đã xa rồi anh hỉ
Mối duyên đầu thành kỷ niệm khó quên
Trăm năm sau gửi trọn miền ký ức
Xin nhớ về câu chuyện của ngày xưa! 

Hoàng Thị Bích Hà
Novena, Singapore ngày 15/3/2020

***

Tôi sẽ xuôi thuyền đi vớt trăng


tôi về vườn Ngự chờ mưa tạnh
ảo ảnh đưa lên một giọng hò
rồi đi như thể trời mưa Huế
đã thả thơ trôi xuống vạn đò

dù gì thì cũng ngó lên trăng
bên cồn sương đọng chút băn khoăn
em về Vỹ dạ hay Gia hội
tôi sẽ xuôi thuyền đi vớt trăng

tôi với con đò chở bâng khuâng
tóc em chiều đó có ngập ngừng
Huế chi buồn quá mà núi Ngự
vẫn nợ nần nhau một đoạn gần

sông đã cạn núi cũng đã mòn
mà hơi thở ấy cũng héo hon
làm sao giữ lại làn hương cũ
để khỏi tơ vương ngọn gió nồm.

Huỳnh Liễu Ngạn
7.2.2020

***

Bỏ Huế mà đi

(tặng Hồ Đình Nghiêm)

tôi về huế gặp trời mưa
định vô ngã giữa nhưng trưa mất rồi
lòng tôi như gió trên đồi
thổi qua núi ngự khi ngồi ngó lên

trăng còn giấu tuổi giấu tên
để cho huế cứ ngồi trên ngai vàng
tôi về lòng cũng xốn xang
bến xưa đò cũ chèo ngang dọc mời

những ngày thiên cổ lên ngôi
rêu phong ngói đỏ trầm môi lại đời
nghe chiều tịch lặng mù trôi
tôi nghiêng về phía sầu côi cút mình

ngỡ rằng mưa cứ làm thinh
chải thêm mấy nhịp cầu tình xót xiêu
áo bay tận phía trời chiều
hàng cây và gió mỹ miều đuổi theo

dòng sông thương núi nhớ đèo
muốn vô thành nội quê nghèo có vua
tôi nghe một tiếng chuông chùa
nên đành bỏ huế vạn mùa mà đi.

Huỳnh Liễu Ngạn
30.6.2023

***

“Trăng qua thành cổ”. 
Tranh: Hoàng Đăng Khanh.

Đuổi trăng lên đồi 


qua cầu đứng đợi ánh trăng
của hai nhánh tóc chia ngăn lối về
bên ni ngó sang bên tê
mà sương khói vẫn u mê dặm trường

những chiều nắng rải mùi hương
trôi theo ngọn gió sầu thương lên cành
hai lòng cách một trời xanh
bóng em mờ ảo tan nhanh giữa dòng

lặng nhìn mặt nước uốn cong
qua xuân tới hạ long đong phượng hồng
đời như sầu rụng mênh mông
giữa trời huế mộng chiều dông mưa đầy

xa như vạn cổ nào hay
đã làm ướt hết hàng cây huế rồi
làm sao đuổi trăng lên đồi
cho hơi thở được đôi môi huế chờ

theo từng nhịp đập hoang sơ
lạnh vòng tay áo hững hờ em đi
chiều nay huế mộng mơ gì
để tình huế chạm xuân thì mà say

bên thềm mái tóc nhẹ bay
thấy em mở áo lùa mây vào lòng
gió làm hanh ngọn sầu đông
em qua không kịp huế trông cũng gầy

nhớ hoài bữa ấy đến nay
cứ xao xuyến từng ngón tay rẽ đường
thôi đừng hẹn nữa tơ vương
chỉ là giấc mộng hoang đường trần ai

bên hiên phượng nở một vài
bông hoa rơi xuống đem cài tim anh
tìm đâu màu tím long lanh
của đôi mắt huế vây quanh tràng tiền.

Huỳnh Liễu Ngạn
17.3.2022

Bình luận về bài viết này