HÌNH MẸ TÔI – Hoa-Đam Nguyen

HÌNH MẸ TÔI

HÌNH MẸ TÔI

Luân Đôn đang vào mùa đông, cơn gió mạnh rít qua khe của từng cợn lạnh lùng. Tàu vẫn chạy đều, tôi và bạn tôi thường hay ngồi vào một bàn nhỏ cuối toa tàu. Trong backpack của tôi ngoài cái laptop nhỏ còn có hai cuốn sách mà tôi hay mang theo: tập thơ cho Mẹ tôi và cuốn sách của con tôi.

Tôi thường hay đọc cuốn sách của con gái khi tôi rảnh, tôi muốn hiểu con bé nhiều hơn , 10 tuổi đầu mà con đã say mê viết sách, vì muốn đi vào tâm tư con nhiều hơn nên tôi hay mang sách con ra đọc khi tôi một mình.  Hôm nay tôi lại thèm thơ, những bài thơ tôi viết dở dang, những câu truyện ngắn tôi viết chưa đoạn cuối, tôi đọc và cố gắng lỗi chính tả mà tôi có thể, vì hàng ngày không dùng tiếng Việt nên tôi quên đi rất nhiều.

Trời hôm nay sao sao lạnh thế, tôi vội kéo cái áo cao lên và thu mình đọc thơ….tự dưng có một người đàn ông lớn tuổi đi đến và xin phép ngồi chung bàn, các bạn đồng nghiệp nói ok, tôi cũng không để ý lắm, đột nhiên ông ta nói :” cháu à, cháu quen với người trong bìa sách này không? ” tôi ngạc nhiên nhìn ông lão rồi trả lời: ” dạ, cháu rất quen ạ” ông lão tiếp : “vậy à, lâu qua rồi Bác không biết bạn bè xưa của bác giờ thế nào.., cháu có tấm hình này đồng nghĩa là cháu rất thân với người này…” tôi mừng rỡ nói lên :” dạ, Mẹ cháu đấy ạ..” Ông lão vui vẻ cười lớn nói: ” vậy bác hên  hôm nay rồi, vậy cháu là đứa nào, có phải con gái lớn của anh chị không nào,?

” Da, con là con gái của Ba Mẹ đây a, ” bác tiếp, ” vậy con là tác giả tập thơ này… là cành vàng lá ngọc của anh chị đây mà…”  Tôi cười cảm ơn bác và nói với bác…” lâu thật lâu từ ngày con rời xa quê ngoại rồi đến Mỹ, nay con mới nghe lại câu nói khen con là ” cành vàng lá ngọc” đó bác, vì ở quê ngoại, có nhiều bạn hay gọi con vậy , con nghĩ các bạn gọi cho vui thôi ạ…” , Bác cười nói” bác nghĩ nói con vậy là thật, không phải cho vui đâu con à..”

Tôi thấy vui vui vì vô tình trên chuyến tàu tại Luân Đôn mà tôi gặp một người lạ quen biết Ba Mẹ tôi. Tôi in tập thơ đầu tiên cho Mẹ tôi, hình Mẹ tôi lúc trẻ đẹp quá nên tôi lấy in vào bìa sách của mình, 

Tôi tự hào nghe bác nói : “mẹ con  xưa rất đẹp, là hoa khôi đó con..” Rồi bác nói về ngày xưa của bác, bao nhiêu năm bước chân du hàng nơi viễn xứ mà bác ấy không quên những ngày xưa thân ái trên quê hương.  Bác hết lời khen ba me tôi có những đứa con ngoan thành tài trên đất Hoa Kỳ.

Ừ mà con làm gì trên nước Anh này, ” Ông lão tiếp , dạ  con đi làm việc cho công ty, làm tạm thời thôi, rồi trở lại thung lũng hoa vàng gần đây ạ”

Ông lão cười bảo tôi  ” con nói chuyện vui giống ba con lắm “.

Tàu vẫn chạy, giọng ông lão đều đều bất cần sự im lặng trên tàu, đôi lúc ông cười sặc lên vì tôi chen vào vài câu bất ngờ làm ông luôn miệng nói: ” cháu vui quá..”

Ông nói với tôi ông có mua cuốn sách và CD này từ Amazon, Ông khen giọng nghệ sĩ Hồng Vân ngâm thơ hay quá, và ông khen ý thơ tôi bay bỗng chân thật nên dễ cảm mến người đọc . Tôi cảm ơn ông rất nhiều, và hứa sẽ học hỏi thêm nhiều. 

Tàu ngừng lại trạm nào đó , ông vội vã đứng lên vừa đi vừa đi vừa nói” trạm dừng chân của bác đây rồi, cho bác gửi lời hỏi thăm Ba Mẹ cháu, “.. nói xong, dáng lom khom của ông khuất dần trong đoàn người vội vã đi về…

Tàu chạy rồi, con nhỏ bạn đồng nghiệp giờ mới lên tiếng :” Ai vậy bạn”. Tôi nói đó là một người biết Ba Mẹ mình, ” .. Nói xong tôi mới nhớ là quên hỏi tên bác là gì ? để còn nói với Ba Mẹ nữa chứ …thế mà tôi quên mất.

Tàu chạy nhanh hơn, cơn gió lùa vào lạnh thêm, tôi chợt thấy lòng hạnh phúc sung sướng khi giọng ông lão còn vẳng bên tai :” là cành vàng lá ngọc của anh chị đây mà” , tôi vui lắm , được làm con của Ba Me tôi, được làm chị của các em tôi, tôi vô cùng hãnh diện có những đứa em giỏi thành tài và tôi là cành vàng lá ngọc của Ba Mẹ tôi. 

London chìm trong sương chiều lãng mạn, còn lòng tôi đang nhớ về trời California đang nắng ấm, nhớ những hàng cây me trồng sau vườn dịu dàng đua nở hương thơm, nhớ ngọn đồi thảm cỏ hoa vàng đẹp như những bức tranh của  Van Gogh có bước chân ba tôi đi dạo mỗi ngày.  Và hình ảnh con tôi dạo đàn vào đêm khuya sau một ngày dài học hành và làm việc. 

Luân đôn chiều xuống mờ sương

California  nắng ấm tơ vương mây trời

Thơ tôi chợt nhớ… lại rơi

Gởi về nơi ấy từng lời yêu thương.

By: Hòa Đàm 

London, 10-03-2023

Bình luận về bài viết này