TỐNG BIỆT NGƯỜI TỐNG TIỄN – Thơ Luân Hoán ( Nhớ Đynh Hoàng Sa )
TỐNG BIỆT NGƯỜI TỐNG TIỄN

Cố thi sĩ Đynh Hoàng Sa ( hình năm 1980 )
ta ra đi, bạn xem như đã chết
viết bài thơ Tống Tiễn tuyệt vời
lời nhắn gởi như tuồng trăn trối
tạm biệt như vĩnh biệt đời đời
ngày tháng đó quả nhiên đen tối
khó tin rằng còn có cơ may
bạn dốc hết tình vào tâm sự
cho một lần thân mến chia tay
nỗi niềm bạn đã cùng cây cỏ
hương núi sông chứa đựng linh hồn
vỗ về tôi từng ngày khốn khó
ngong ngóng về một cõi đất chôn
ngã ngựa nhiều, tôi thành lì lợm
đâu ngán chi đơn độc chia phân
chẳng liều mạng, nhưng không biết ớn
những thứ chi được gọi phong trần
có lẽ vậy, tôi chưa dễ chết
dù ghé thăm phòng mạch hoài hoài
Mã Diện, Ngưu Đầu chừng thấm mệt
nhìn thấy tôi ngán ngẩm thở dài
bạn thì khác, sau khi bị sốc
bỏ làm thầy, làm thợ đụng ngay
trời đãi ngộ kẻ hiền chân thật
bạn lần hồi cũng lượm vàng cây
hai con trai thành công vượt biển
hồ sơ xin đoàn tụ chờ ngày
số của bạn không đường xuất ngoại
hay quê hương trói buộc chân tay
nơi đáng đến bạn chưa kịp đến
đã vội về với cõi hư vô
xa vời vợi, nghe tin buồn quá
ngồi một mình rót rượu vào thơ
tôi gọi Hạp cùng đăng tiễn biệt
lòng ngậm ngùi nhớ lại xưa xa
đâu căn phòng hai đôi cư ngụ
tết mậu thân suýt phải làm ma
đời mỗi đứa hướng về mỗi ngã
nhưng buồn vui từa tựa như nhau
cùng thế hệ nhục nhằn bi sử
thân phận người đất nước cùng đau
thơ bạn tiễn, tôi đang còn sống
lời chân tình man mác buồn thương
thơ tôi viết, bạn đà quá vãn
sao ba lơn trúc trắc khác thường ?
bạn biết khóc – tôi không có lệ ?
giỡn không vui, đùa cũng không hay
nhắm mắt lại, thấy ngay ra bạn
Đynh Hoàng Sa ơi, thương nhớ vơi đầy
nằm trên đất mình, dù gì cũng tốt
tôi đang lo “bò trắng răng đây”
không nấm mộ mười phần nắm chắc
xương cốt chắc gì hòa nhập vào mây ?
thôi mặc kệ đến đâu hay đó
bạn hơn tôi hồn phách quê nhà
tôi hơn bạn lội quanh nỗi nhớ
và nỗi buồn rức bỏ không ra
Luân Hoán
(trích Tiếc Thương Tiễn Biệt – chưa in)