TẰM TƠ – Chu Vương Miện
TẰM TƠ
Chu Vương Miện
–
chả có con tằm nào ?
ăn lá dâu rồi nhả ra lá dạu ?
mà toàn là nhả ra tơ
kéo ra sợi
và dẹt thành vải lụa
may ra thành quần áo
để cho con ngươì mặc
còn thân tằm chết mất xác
con ngưoì mặc áo lua áo hoa ?
tưỏng rằng thấy thăng hoa
mà khở thấy ông nọi ông bà
khổ từ lúc sinh ra
cho đến khi nhắm mắt
cũng chả hơn gì con tằm ?
cũng chỉ còn là cái xác ?
CON CÁ MẤT TĂM
Chu Vương Miện
–
Em dià bên đó
buồn 5-6 ngày [ lơì nhạc ]
–
Đơì vẩn vơ rời dời vớ vẩn
đời lòng dòng loãng quạng chả găp nhau
3 phần đời trưóc dzợoc đi đâu ?
để phần đời chót biết dià nhau chút đỉnh
từ cực bắc bán cầu
xuống cực Nam bán cầu
biết bao là Thượng Nghi Lãnh
biết bao là Quảng An Châu
từ đông qua tây
biết bao là đảo nhỏ
ngoài thái bình dương
sóng vỗ suốt đêm ngày
dại dưong dù xa
nhưng vẫn có tàu
noí theo tiếng ngoài miềng là xa ngai ngái
–
Qua chả bao giờ dìa
bậu chả bao giờ sang
con tàu hoả xưyên việt
chạy hết bắc nam
mà qua bận chả bao giò leo lên
nên bây chừ mõi người mỗi chỗ
ôi tình tang tang tinh
bài thơ nào
bài nhạc nào
cũng là dang dang dở dở
y như mì hoằnh thắn 3 dắt
thiếu lạc chiú chương
ờ trăm năm sao giớng cánh chùòn chuồn
vui thì đậu buồn thì bay ?
tình đôi ta mong giống cục đèn cầy
cháy le loí trong mùa đông lạnh giá
ờ mà sao ?
bậu qua sống nơi toàn là tháng hạ ?
chu vưong miện