NỤC BÁT Chu Vương Miện
NỤC BÁT
Chu Vương Miện
–
Đoí meo lục bát lục nồi
Bát thì bát mẻ nồi thời nồi không ?
4 bế bát ngát ngồi trông
Toàn rừng với rú toàn sông với ngòi
–
Quên nhau thì đã quên rồi
Dăm tờ thư cũng rối bời đờì nhau
Noí chi ? nuớc chẩy qua cầu
Từ nay nuớc vẫn 1 mầu như xưa
–
Gió lay làm khổ tàu dừa
Thân anh không ngựa cũng lừa kéo xe
Thân em như bát nưóc chè
Bình thì mới rót bên hè còn đây
Ghét nhau cha chó cũng cầy
Thưong nhau chả khác chim bầy đá nhau ?
–
Dí dầu xong lại dí dâu
Dí qua dí lại bô câu ra đồng
Gái khôn thi cũng theo chồng
Trai khôn thì cũng mang gông nơi đàu ?
–
Chúng miềng đôi nẻo sông sâu
Xa nhau từ thủa giang đầu giang đuôi
4 câu “Đả hổ diệt ruồi :”
Mà sao nưóc chẩy huê trôi thế này ?
–
hết Tàu rồi lại đến Tây
hết ăn xin lại ăn mày thé thôi ?
không thưong đành đứng ngó trời
có thưong thì cũng đi đơì nhà ma
Chu Vương Miện
QUẢNG TRỊ QUÊ MIỀNG
Chu Vương Miện
–
Cám ơn Nhà Thơ Nguyễn Vô Cùng
là vậy
hết cá chết ở Vũng Áng
ngoài Hà Tịnh dạt về
kế đến là lũ lụt
rồi đến bão
xong bão
lụt kế tiếp lần thứ 2
nhà cửa ruộng vưòn chìm trong long nưóc
ngưoì sớng sót
đánh đu trên cành cau
cành cây cành dừa
nhiều gia đình già trẻ lớn bé
ngồi chờ chết tren nóc nhà
nhìn hàng hàng lớp lớp
gà vịt trâu bò
từ từ trôi đi mất
trôi về nơi đâu ?
trời đất sông nưóc 1 mầu
sống
cũng chả khác gì đã chết ?
lá rách đùm lá nát
ôi Châu Ô Cận Lục
nhìn quê hưong mà khóc /
thủa xa xưa
phủ Hải Lăng mơí gần đây
Quảng Trị rồi Bình Trị Thiên
1 dòng sông chia cắt đôi miền
Bây chừ liền làm một
Nhìn nơi chôn rau cắt rốn
Mà rơi nuớc mắt
Chu Vương Miện