15 TÌNH THI GIỚI THIỆU TẬP “HỒ XUÂN HƯƠNG TÁI LAI” CỦA PHẠM NGỌC THÁI
15 TÌNH THI GIỚI THIỆU
(Đây chưa phải là những bài thơ hay nhất tập “Hồ Xuân Hương tái lai”
mà chỉ là những tình thi lãng mạn nhất của tập)

Váy thiếu nữ bay để ngỏ
Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong
Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở
Tìm vào chỗ ấy của em…Bờ bãi con người em trổ hoa, trái ngọt
Đến đế vương cũng khum gối cầu mong
Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm…Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại
Mênh mông bầu trời, say đắm thế gian
Có phải đó khúc quân hành nhân loại?
Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.
Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý!
Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh
Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất
Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang…

LÀ KHI ĐÈN ĐÃ TẮT
Bi kịch đằng sau hạnh phúc đó, em ơi!
Dầu biết thế nhưng đã chót yêu rồi
Ta gặp nhau chỉ trong chốc lát
Giữa đêm tối anh lần vào em thăm thiên thai…Khi tắt đèn da em là ánh sáng để anh soi
Mọi khe ngách trên em anh đều tìm đến đó
Mặc cho mưa gió đầy trời
Cũng chẳng bằng tình ta ngất ngây.Dù mai nỗi nhớ thương dầy vò anh đau khổ
Thì đêm nay, em ạ! Cứ đắm say…
Mọi phiền não trên đời này quên hết
Lòng cứ yêu, hạnh phúc cứ tràn đầy.Đêm tắt đèn em đẹp nhất trần gian!
Hôn đôi trái em tưởng mình du ngoạn khắp không trung
Chơi dỡn nguyệt một thiên đường tuyệt thế
Mong trời cứ đêm để cùng em vui chút nữa.Hạnh phúc đời ta, tình qua trong tiếc nuối
Vì em ơi, hết đêm ta đã phải lìa rồi!
Đàn bà đẹp nhất là ở trong đêm tối
Để nhớ nhau suốt đời…Đêm tắt đèn thành ánh sáng của thơ tôi!

Tưởng nhớ bài thơ “Tranh loã thể” nổi tiếng
của thi nhân Bích Khê
Thế giới là đây! Cuộc sống là đây!
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình
ra từ trong bụng.Lui xuống dưới nàng
Lên trên nàng đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn
Thiếu nữ mặc hở quần: hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn!Em như gió trăng mà rung động cả vua chúa, thánh thần
Cuộc sống cần em
Khi em cởi ra nhiều
Nhưng điều đáng đớn đau: là tính nhân loại
Phạm Ngọc Thái
của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng.
(**) Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm “Đoạn đầu đài” nổi tiếng của ông rằng: Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện và con người hiện đại còn ác hơn con sói!
![]()
KHI ĐÃ VÀO ĐÊMNhững chiều tắt sương đầm trên phố
Hàng cây ru ngủ đám chim muông
Anh không còn cùng em như dạo đó
Tiếng hồ xưa buồn than thở trong đêm.
Khắp nẻo đường vương vào bóng tối
Hương khuya lan tỏa cõi trời xa
Nhớ dáng em vẫn khỏa mình nằm lộng lẫy
Như làn mây nõn nà cởi xiêm áo bên ta…Ôi, cuộc tình! Cuộc tình, sao nhớ thế!
Ta không còn trẻ như thuở vẫn ru em
Thân thiết cả tiếng chuông chùa trong chiều gió
Tiếng nam-mô lại êm dịu tâm hồn.Vẫn thấy em thường về trong bóng lá
Tấm thân mềm thiếu nữ hóa vô biên
Anh vuốt ve cả nguyệt và trái vú
Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm…

Dáng thân mềm vóc lụa tơ buông
Chiều hôm nay, chiều hôm nay rực rỡ
Nắng êm đềm hôn lên tấm thân em…
Đời bụi bặm bỗng như men tình dậy
Phố đang buồn sự sống lại hồi sinh!
Sự tồn tại của thế giới này đây có phải?
Em là lương tri mang nhân ái trên mình…Ôi, phong phanh
Em để hở như không cần quần áo
Thân là trời, da dẻ là mây
Đôi vòm vú như chòm sao xa lắc
Một hình nguyệt in lấp ló ráng trăng ngày.Em gái hở hang!
Thu hết thảy nhân tình, đánh đổ mọi quyền uy
Anh đã sống quá nửa đời mệt mỏi
Nhìn thân hình em vẫn thấy cuộc sống thật diệu kỳ!…

Đã kéo em nằm ra trong ánh sáng ảo huyền
Cởi hết xiêm y em để làn hương bay ngợp
Thời gian trôi tuổi trẻ sẽ úa tàn
Thì em ơi! Trên đỉnh cao tuyệt mỹ
Yêu đi em, cho tình ta được thoả nguyền.
Tạo hóa sinh ra kỳ quan vĩ đại
Suy cho cùng nhất cái này thôi!
Nhân loại tồn sinh phát triển ở nơi này
Không có sẽ hư vô, phù phiếm cả.

Viết tặng một thiếu phụ
Anh nghe sóng vỗ giữa chiêm bao
Đêm nay thành phố mưa nặng hạt
Trong lòng anh cũng đổ mưa rào…Anh nhìn em tắm giữa trùng khơi
Tấm thân lồng lộng trắng cả trời
Mơ em vùng vẫy trong làn biếc
Nằm ngửa phơi mình nắng thảnh thơi.
Anh hôn lên gió tít trên mây
Gửi tới nơi em vị môi say
Nụ hôn vào tận trong đồ tắm
Vui cùng với bướm của em bay.
Tha hồ ve vuốt khắp mình em
Anh mơ hóa được ra dòng nước
Để tắm cho em tận ngách cùngMở trái tim em đón anh vào!
Như trời ôm biển để bay cao
Mai rầy anh sẽ bay tới đó
Những tháng năm còn với em trao.
Viết mấy dòng thơ gửi tới em!
Những ngày nghỉ mát biển xanh êm
Bến trăng em ạ! Ta vùng vẫy
Tắm thỏa thân em lẫn tình duyên.
Mắt nàng nhìn trong biếc mùa thu
Mái tóc xõa, bầu vú nàng hưng phấn
Ngủ đi em! Nghe bài thơ anh ru…Đất Sài Gòn mùa xuân đến trong mơ
Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố
Em ơi em… những khi trời trở gió
Có thấy bóng anh về thao thức bên em?
Anh nhè nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm
Em khoả thân mình để hoá thành nữ thánh!
Áo em trắng hay là da em trắng
Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên…
Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất
Thế giới văn minh ta không cần gì hết
Em dẫn anh vào buổi hoang muội nguyên sơ.Đêm Sài Gòn khi ấy sẽ như mơ
Em bọc trong anh không cần quần áo
Ôi! Nguyệt em đây một động sâu huyền ảo
Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong
Vào buổi hoàng hôn hoang vắng cuộc đời
Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm
Bầu vú nàng mùa hoa trái sinh sôi…
Hồn ta bay lạc lõng khắp thiên hà
Gặp lại em giữa miền gió thổi
Hạnh phúc về trên khoé mắt em xa…
Con đường ta đi giờ cỏ dại mọc đầy lên!
Cuộc sống bộn bề và sương khói
Hàng cây ru theo khúc nhạc quê hương.Chính trị thì trạch lươn, kiếp trần gian nhiều nợ quá!
Chỉ tình yêu em là vào cõi trường sinh…

VÀ NGUYỆT CỦA EM
Nguyệt của chị Hằng giống nguyệt em không nhỉ?
Kỷ niệm dưới hàng cây lá đổ!
Đêm động tình nguyệt em hoá mênh mang
Khi vơ vẩn giống vầng trăng khuyết
Lúc buồn đau lại khép nguyệt vào trong.Và thế giới sẽ chỉ là cái bóng
Với những hồn ma vất vưởng chơi vơi
Nếu như em không có nguyệt
Thì loài người làm gì còn sự sống nữa, em ơi!
Nguyệt em mở ra một hang động tuyệt vời…
Ta bất chấp hiểm nguy lao vào đó
Dù buổi mát trời hay đầy mưa gió
Nguyệt em là ánh sáng để ta soi!

Tặng nữ thi sỹ Thuận Vy – Nhân đọc tập thơ
“Giấc mơ ban mai” của em
Lặng lẽ đón trái đời ngọt lịm
Hôn nhè nhẹ đôi môi hồng bịn rịn
Tình muôn đời, hạnh phúc đẫm đầy tay.Xin ào ạt lên giông bão của ta ơi!
Sóng cũng cấu vụn em đừng tiếc tưởng
Anh làm biển làm hồ cho em tắm
Thành phố chúng mình vui nhỉ? đón đôi ta!
Con thuyền tình khả ái với phong ba
Ta cúng nén hương thơm trái tim thời con gái!
Em hoá thánh dù cởi truồng không che đậy
Êm đềm trôi và nước mắt tuôn trào…
Hàng thông anh reo hát lời vô tận
Ta dẫu chết nhưng hai trái tim không yên lặng
Anh yêu em không cần có áo quần.Hãy ào ạt đi giông bão của tình em!
Sóng gào thét đừng bao giờ phẳng lặng
Vì tất cả rồi sẽ vào cõi vắng
Dầu anh có thương em vỗ tan bờ…
Hãy ào ạt lên cho cuồng loạn những dòng thơ
Giây phút cuối ta ghì xiết lấy nhau,

Chiếc váy ngắn em khoe đùi trắng nõn
Vầng nguyệt non mấp mé bên trong
Nửa em che nửa lại muốn tuông
Phố đang buồn bỗng nhiên tình tứ.Em hãnh diện với bộ đồ thiếu nữ
Giữa chiều đông rạo rực những con tim!
Bướm của em là hàng quí nhân dân
Ai muốn thưởng lãm 50 TÌNH THƠ HAY XUẤT SẮC THẾ GIAN CỦA PHẠM NGỌC THÁI
thì nháy vào link sau:
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=764723
..




